Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 830: Thú Vương

Giọng nói khàn khàn vang lên, trăm vạn tu sĩ hội tụ dường như bị dọa cho phá mật, bên trong hai mắt cuồn cuộn sợ hãi, không ngừng rót linh dịch vào miệng, nuốt lấy đan dược quý giá, tốc độ lại tăng vọt như gió bão. Ầm, ầm, ầm!
Sau khi các tu sĩ thoát khỏi dòng sông vượt qua thông đạo, lốc xoáy xanh thẳm vang lên vô số tiếng gầm thét của dã thú, tầng tầng lớp lớp, hình ảnh quái thú khổng lồ cao ngất hiện lên, khi con mảnh thú vượt qua thông đạo, vô số mãnh thú điên cuồng tiến vào thế giới này.
Số lượng đáng sợ khiến cho người ta sợ hãi, chưa nói tới chủng tộc, chỉ nói tới trong trùng trùng điệp điệp dã thú, có thể thấy được những mãnh thú là kẻ thù tự nhiên với nhau cùng kề vai sát cánh tập kích bất ngờ, có thể thấy được những con mãnh thú cùng đàn giẫm lên nhau đến chết, hỗn loạn không chịu nổi, sắc mặt hoảng sợ liều mạng bỏ chạy.
Gầm ——
Đàn thú cuối cùng, đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, rất nhiều mãnh thú trong nhất thời đồng loạt run lên, quay đầu nhìn lại phía xa xa, chỉ thấy được một tia sáng màu đen lạnh lẽo đang vặn vẹo lan tràn vượt qua vòng xoáy thông đạo, sắc mặt hoảng sợ, phân và nước tiểu muốn chảy ra.
Gầm!
Dứt khoát phá hủy yêu đan, tốc độ lại tăng vọt!
Mãnh thú bị ánh sáng đen lạnh lẽo bao phủ, chỉ kịp kêu rên một tiếng, trong chốc lát đã bị vặn vẹo cắt nát, cắn nuốt không chừa.
“Này, các ngươi chạy cái gì vậy? Còn có mấy tên tu sĩ này, ta lại không có làm gì các ngươi, xem các ngươi kìa, sợ thành như vậy rồi!”
Bạch Đông Lâm nhanh chóng vượt qua vòng xoáy thông đạo, đứng trong biển ánh sáng đen, dáng người như ẩn như hiện, sắc mặt có hơi vô tội.
Hắn một đường đi tới, cắn nuốt hơn một nghìn bọt khí thế giới, đương nhiên gặp không ít tu sĩ.
Những tu sĩ đó nhìn thấy rồi bỏ chạy, nhưng những tu sĩ có một chút đầu óc, sau khi thoát khỏi một hai thế giới, tự nhiên có thể đoán được lộ trình du hành của hắn ta, đi đến những thế giới khác để tránh hắn ta.
Dù sao thì mỗi khi vượt qua thế giới, hắn ta đều lựa chọn Giới Bích mạnh mẽ nhất.
Nhưng trên đời này luôn có kẻ ngu ngốc, hơn một ngàn thế giới gộp lại, hình thành vài trăm vạn đại quân tu sĩ chạy tán loạn.
Một truyền mười mười truyền trăm, tin đồn tự nhiên sinh ra, rất nhiều tu sĩ không biết sự thật đã coi hắn ta như một con quái vật giết người!
Hắn ta cam đoan, tuyệt đối không có lạm sát kẻ vô tội, mà chỉ cắn nuốt các loại bảo vật, mãnh thú và những thành quả của những bí cảnh này.
“A!”
“Có hai tên tiểu tử thú vị đang chiến đấu với nhau, thú vị…”
Mặt mày Bạch Đông Lâm vừa động, ý chí mạnh mẽ của hắn trong nháy mắt vượt qua khoảng cách xa xôi, cảm nhận được hai cổ ý chí đang giằng co ở phía xa.
“Ừm, rất mạnh đấy!”
Không cần nghĩ nhiều cũng biết được nhất định lại là Thiên Kiêu trên Tiềm Long Sồ Hoàng bảng.
Như vậy xem ra, cách trung tâm Lục giới còn không xa.

Đùng đùng đùng!
Ở trung tâm của trận chiến, khu vực bán kính hàng ngàn dặm đã biến thành một hố sâu khổng lồ, lớp nham thạch đất đai hoàn toàn bị phá hủy, các hạt triệt để biến mất, vô số năng lượng cuồng bạo tích tụ thành những tiếng sét hủy diệt liên tục rơi xuống khu vực này, làm nổ các vết nứt trong hư không.
Mảng trời đất này dường như chia làm hai phần từ giữa trung tâm, một bên là đao kiếm giới vực vô tận do kiếm pháp biến hóa, một bên là căn nguyên dị tượng bao phủ bầu trời, rất nhiều linh khiếu chói mắt lấp lóe không ngừng, trên đó có nhiều loại hình ảnh thú vật kỳ lạ quây quanh, dữ tợn rít gào.
Vù!
Nhẫn Vô Phong thở ra một hơi sâu đục ngầu, hai tay nắm chặt lưỡi đao màu tím sắc bén, chỉ vào Thú Vương cách đó hơn trăm dặm. Thân thể cường tráng của hắn ta phủ đầy những vết nứt quyền ấn, thân thể và kiếm pháp không ngừng luân chuyển giữa ảo và thực, từng chút một xóa đi vết thương của pháp tắc thâm nhập vào xương tủy.
Trạng thái của Thú Vương lúc này cũng không khá hơn là bao, bộ ngực vạm vỡ nổi cơ thịt, vết dao đâm sâu vào nội tạng, chém từ vai trái xuống bụng dưới, khí tức sắc bén bám vào bên trên vết thương, máu vàng chảy ra không ngừng, cho dù lấy năng lực khôi phục sức lực nghịch thiên của huyết mạch thể tu, cũng không có cách xóa bỏ kiếm ý đáng sợ như con giòi đục khóe xương cốt trong thời gian ngắn.
“Ha! Nhẫn Vô Phong, ngươi rất mạnh đấy, hình như không có tương xứng với lời đồn đại khi thắng khi bại nha.”
Vẻ mặt Thú Vương khó hiểu, không chút quan tâm đến vết thương trên người, hai mắt hiện lên kim quang rạng rỡ mơ hồ lộ ra vẻ bội phục.
“Ngươi nói cũng không sai, lúc trước ta thất bại cũng nhiều lắm, nhiều lắm luôn…”
“Nhưng bây giờ, ta muốn thắng!”
Lời còn chưa dứt, khí thế của Nhẫn Vô Phong càng ngày càng trở nên nghiêm nghị, hắn cầm nghiêng trường kiếm màu tím sẫm, thân ảnh lóe lên, cuốn theo đao kiếm giới vực, chủ động nghênh đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận