Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 720: Chặn dòng chảy khí vận

Một hư ảnh mang hình con chim có sải cánh dài cả triệu dặm đột nhiên xuất hiện ngay phía trên Dực Thần cung, đôi cánh khổng lồ chấn động, vầng mặt trời sáng tỏ lập tức biến mất. Đầu chim rũ xuống, hai mắt giống như mặt trời khổng lồ, kim quang lấp lánh, đôi cánh quét qua thập phương thiên địa.
Vụt!
“Lão tổ vừa hạ pháp chỉ!”
“Điều tra kỹ lưỡng! Mau điều tra!”
“Bằng mọi giá phải điều tra ra!”
Vút! Vút…
Vô số phi cầm dị thú hình thể khổng lồ che khuất bầu trời, hai cánh nghiền nát hư không phi về bốn phương tám hướng.
Lửa giận sôi trào như ánh hoàng hôn chiếu rọi chân trời.
Mượn Thế giới thấp duy làm trung gian, Bạch Đông Lâm trong nháy mắt vượt qua mấy vạn giới vực, hoàn toàn rời xa khu vực Dực Thần cung.
“Mười bảy, mười sáu, mười lăm…”
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên một thân cây to lớn, thần sắc trầm tĩnh, tầm mắt dừng lại trên ngón trỏ nằm trên cánh tay trái đã mọc lại, trong lòng thì đang đếm thầm.
Một khắc sau, mọi chuyện xảy ra đứng như hắn dự liệu, trên ngón tay trống rỗng đột ngột xuất hiện một chiếc vòng tay đen kịt, yên ắng đến nỗi như thế nó vẫn ở trên ngón tay, chưa từng rời đi.
“Chậc! Lần này chơi lớn rồi!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên nét kinh ngạc, Chiếc nhẫn may mắn trông hết sức bình phàm khi xưa, lúc này lại hoàn toàn thay đổi, từng tia xích màu bạc cực kỳ nhỏ quấn chặt lấy chiếc nhẫn.
Trước kia, mỗi lần hấp thu may mắn thì nhẫn chỉ hiện lên một chút ánh sáng màu đen thôi, hiện giờ lại trông khác như vậy thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Lần này nó đã hấp thu quá nhiều may mắn!
May mắn, đây chỉ là cách gọi theo sở thích cá nhân của Bạch Đông Lâm mà thôi chứ tu sĩ của thế giới này đều thống nhất gọi thứ này là số mệnh, tên gọi thì khác nhưng bản chất vẫn vậy.
Một tu sĩ, ngoại trừ mệnh cách trời sinh mang theo số mệnh thì chỉ có vài cách khác để tăng lên số mệnh, phương pháp phổ biến nhất chính là gia nhập một thế lực cường đại nào đó.
Thế lực đứng đầu như Dực Thần cung đương nhiên cũng có số mệnh của nó, ngoài ra còn phải có bảo vật cường đại trấn áp số mệnh, đệ tử gia nhập những thế lực này cũng sẽ trói buộc số mệnh của bản thân với thế lực.
Đệ tử ưu tú sẽ tăng cường số mệnh của thế lực, nhưng đồng thời, số mệnh của những thế lực này cũng sẽ phân cho các đệ tử.
Nếu đệ tử gặp nạn liên quan đến sinh mạng thì tác dụng của các bảo vật trấn áp số mệnh sẽ hiện ra, cũng có thể thu hồi số mệnh thế lực đã ban ra.
Đó cũng là việc khiến Chiếc nhẫn may mắn trở nên khác biệt, nó chắn ngang đường đi của những số mệnh đáng lẽ nên được thế lực thu về, thậm chí còn cướp luôn số mệnh của người chết.
Đương nhiên, đó là chuyện không thể chấp nhận được với bất cứ thế lực nào, đây cũng là nguyên nhân Dực Thần cung tức giận đến thế, đệ tử chết thì còn có thể bồi dưỡng lại, nhưng số mệnh bị cướp đi thì sẽ mất hẳn, cực khó khôi phục. Số mệnh mất đi cũng đại biểu cho sự suy giảm của một thế lực.
“Làm hỏng căn cơ của đối phương, lần này ta đắc tội với Dực Thần cung thật rồi, chuyện trước đây cũng không có cơ hội giải hòa nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại…”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, xua tan ý nghĩ vô nghĩa trong lòng, hắn biết, ân oán giữa hắn và Dực Thần cung không thể vãn hồi được từ lâu rồi.
Lần đầu là ở Sa Hải tuyệt cung, hắn kết oán với Mi Hồng Anh thì vận mệnh của hai người đã liên kết với nhau rồi, hắn chỉ không ngờ là nàng ta lại có địa vị cao ở Dực Thần cung đến mức đó, lúc ấy hắn còn tưởng ả là nhân tình nhân ngãi của lão già nào kia.
“Lần này nguy hiểm quá, nhưng may mà ta đã chuẩn bị cẩn thận mọi việc!”
Bạch Đông Lâm thầm than sợ hãi, đại bản doanh Dực Thần cung có lão tổ trấn thủ, mặc dù chỉ là một đạo quang ảnh phân thân.
Nhưng may mắn cho hắn là có cơ hội chứng kiến vị lão tổ tên “Mậu” ra tay lúc ở Cửu Hoàn “Tâm”, chỉ là một đạo phân thân đã khiến hắn hiểu được chỗ biến thái của cường giả đứng đầu thế giới này!
Thế giới thấp duy thần kỳ thật, nhưng không thể dùng nó ngay dưới mắt của đối phương được.
“Tuy rằng đúng là mạo hiểm một chút, nhưng thu hoạch này đủ để bù đắp tất cả rồi, ha ha, không thiệt thòi không thiệt thòi, nếu có cơ hội, lần sau ta còn dám!”
Nhìn Chiếc nhẫn may mắn khác với thường ngày đang nằm trên ngón tay, Bạch Đông Lâm không nén được tiếng cười vui vẻ, một chút bực bội trong lòng cũng theo đó tiên tan.
Hắn dám làm việc như thế, không phải vì hắn ỷ vào Thế giới thấp duy, mà vì Thần Hồn của hắn không có Chân Linh, hắn không sống dưới thiên cơ của thế giới này nên cũng không sợ bị nhìn trộm hành tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận