Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 657: Một người nghiệp dư

“Ai?” Sắc mặt Bạch Đông Lâm lập tức thay đổi, xoay người lại tung ra một quyền cước bùng nổ, ánh sáng màu đỏ tươi loé lên, không gian Duy Độ trực tiếp bị xé rách bằng một quyền cước.
Mặc dù trong lòng ngạc nhiên và nghi hoặc nhưng hắn vẫn giữ được lý trí, đòn tấn công của hắn được thu nhỏ lại trong phạm vi cho phép một trượng, không hề tạo ra bất cứ dao động nào.
Hành động của hắn vẫn luôn bị người khác thu vào trong mắt nhưng hắn lại không cảm nhận được chút dị thường nào, trận pháp hắn bố trí lúc nãy đã bao phủ toàn bộ không gian Duy Độ xung quanh, điều này thực sự không hợp lẽ thường, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi.
“Dừng tay! Ta không có ác ý, mục đích của chúng ta giống nhau!”
Bạch Đông Lâm nhíu mày lại, ngừng động tác trong tay, Thần Hồn Vô Vi đã chuẩn bị mở ra một thông đạo thấp duy bất cứ lúc nào, nếu tình hình có gì đó không ổn, trước tiên hãy thu lại chiến lược rồi hẵng nói.
Trong không gian gợn sóng, một bóng người uyển chuyển duyên dáng chạy ra, bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ vào lồng ngực hơi phập phồng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm, lộ ra một tia sợ hãi.
Nam nhân này có phải là quái vật không vậy?
Chỉ mới tiện tay tung ra một đòn tấn công đã sắc bén và đáng sợ như vậy, nếu không phải trong người nàng ta có bảo vật thì có lẽ lúc nãy đã mất nửa cái mạng rồi.
“Ngươi là ai?”
Giọng điệu của Bạch Đông Lâm vô cùng lạnh nhạt, lúc đang toàn tâm toàn ý làm chuyện xấu thì lại bị người khác đứng bên cạnh nhìn rõ từ đầu đến cuối, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ nảy sinh ý định giết người.
Hơi thở tràn ngập cảm giác giết chóc toả ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử đeo mặt nạ màu vàng chạm rỗng trước mặt mình, trên người người này có bảo vật ngăn cách bản thân khỏi những ánh mắt dòm ngó nên Bạch Đông Lâm không thể nhìn thấy rõ dung mạo của nàng ta.
“Phù! Có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào ta như vậy được không? Phản ứng của ngươi cũng thái quá rồi đấy, ta cũng đâu cố ý nhìn trộm ngươi đâu, ta cũng giống như ngươi, mục đích đều là Bích Du cung, ta đang đi theo sau Minh Tuế, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng ngươi động thủ!”
“Ngươi động thủ quá nhanh, ta cũng là bị buộc phải đứng ngoài quan sát mà thôi. Được rồi được rồi, bổn tiểu thư xin lỗi ngươi, được chưa?”
Nữ tử đeo mặt nạ buông tay xuống, tỏ vẻ bản thân mình vô tội, sau đó lại tự đi đến trước măt Minh Tuế, đánh giá từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ngạc nhiên, trong miệng lẩm bẩm nói:“
“Nói đi, ngươi làm như thế nào mà hay vậy? Có thể lặng lẽ khống chế Minh Tuế, thật lợi hại!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hơi loé lên, nữ nhân này thực sự không đơn giản, nàng ta có thể che giấu được cảm nhận của hắn, không biết nàng ta biết được bằng cách nào.
Nhưng xét từ lời nói và cử chỉ của nàng ta, đầu óc nàng ta hình như có chút vấn đề, không giống một người chuyên nghiệp.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi là ai? Đến từ thế lực một phương nào và tại sao lại lẻn vào trong Bích Du Cung.”
Nữ tử đeo mặt nạ nghiêng đầu tự hỏi một lát rồi chậm rãi gật đầu nói:
“Mục đích của chúng ta giống nhau, đều nhằm vào Bích Du cung, vì thế chúng ta chính là bằng hữu, đương nhiên có thể nói cho ngươi biết thân phận của ta rồi. Này, nhìn đi, chắc là ngươi cũng biết thứ này đúng không?”
Nữ tử duỗi tay lấy ra một tấm lệnh bài có ánh sáng màu vàng quanh quẩn xung quanh, ánh mắt Bạch Đông Lâm ngưng đọng lại, nhìn thấy rõ dòng chữ trên đó.
Thần uy như ngục, tra xét toàn giới!
“cục tra xét tư Thần Đình, pháp lệnh tra xét, ngươi là người của cục tra xét tư?”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tấm lệnh bài này, hơi thở vĩnh viễn bất diệt trên đó là thứ không thể nào làm giả được, trong tay Lục phó ty trưởng của cục tra xét tư cũng có một tấm lệnh bài, hai cái này giống nhau như đúc.
Nhưng trong mắt Bạch Đông Lâm vẫn tràn ngập sự nghi hoặc, nhìn thế nào đi nữa cũng cảm thấy nữ nhân này không giống người chuyên nghiệp của cục tra xét tư chút nào, ngoại trừ bản lĩnh ẩn nấp bản thân khiến hắn phải liếc nhìn ra thì những hành động còn lại của nàng ta hoàn toàn chỉ là một người nghiệp dư mà thôi.
“Này này này! Ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ bổn tiểu thư không giống sao?”
Bị Bạch Đông Lâm liếc nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ như vậy, nữ nhân đeo mặt nạ lập tức dựng lông lên, giống như đang đâm vào tâm hồn yếu đuối của nàng ta vậy.
Bạch Đông Lâm hơi bĩu môi, trong lòng đã có phỏng đoán của mình, nhưng lại mở miệng nói:
“Được rồi, ta tạm tin ngươi, còn một vấn đề nữa, có phải ngươi có người thân hay trưởng bối nào đó làm việc ở cục tra xét tư không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận