Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1330: Đỉnh xứng Nữ Oa

Nếu thông tin được ghi chép thì cái trước phù hợp hơn.
Ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng Bạch Đông Lâm không kìm nén được sự tò mò, ý niệm khẽ động, hắn lại nối với Vô Gian Minh Hà, kéo dài xuống mặt đất bóng loáng mà không hề gặp trở ngại.
Yêu Hoàng cung do Yêu tộc dốc toàn bộ lực lượng, tốn công sức cực lớn đúc thành, chín phần bộ phận của nó đều được bổ sung thêm các loại tiên khoáng, vật liệu quý giá.
Chỉ có Oa Hoàng cung mờ ảo không hoàn chỉnh của kia mới là hạch tâm thực sự, đó mới là thứ Bạch Đông Lâm muốn tìm kiếm.
Trong các cung điện to lớn như vậy, muốn tìm được Oa Hoàng cung, cũng không dễ dàng. Dưới sự điều khiển của Bạch Đông Lâm, Vô Gian Minh Hà không ngừng kéo dài đồng thời cũng điên cuồng tách ra mở rộng, các sợi tơ chi chít tạo thành mạng lưới dày đặc bao phủ tất cả, lặng lẽ lan rộng vào sâu trong Yêu Hoàng cung.
“Thật lợi hại! Trong tổ tiên của Yêu tộc có không ít người vĩ đại, lại có thể nghĩ ra phương pháp chế tạo này!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, Minh Hà vô tận chiếu rọi tất cả, hắn hiểu được một số cách chế tạo Yêu Hoàng cung, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Hình dáng ban đầu của Yêu Hoàng cung chỉ là một cổ khí bị vỡ vụn được khâu vá lại, Yêu tộc rất coi trọng nó, thậm chí vượt qua cả những cổ khí còn nguyên vẹn khác.
Nguyên nhân chính là sau khi Yêu Hoàng cung được đúc lại, không cần phải trả cái giá đáng sợ để kích hoạt nữa. Mặc dù những cổ khí khác hoàn hảo, nhưng đphải tiêu hao tuổi thọ của cảnh giới thứ mười làm năng lượng kích hoạt.
Khi so sánh hai cái, cái nào mạnh cái nào yếu rất rõ ràng, cường giả cấp mười cũng không phải rau cải trắng, nếu chết một người sẽ ít một người, dùng để kích hoạt cổ khí thì quá xa xỉ.
Cảm giác được phương pháp luyện khí phi phàm, Bạch Đông Lâm nghiêm túc hơn rất nhiều, cẩn thận quan sát và ghi nhớ lại. Hắn giao thứ này cho Nhân tộc sẽ là một công lao lớn.
Mười ngày sau, sinh nhật sắp kết thúc, Vô Gian Minh Hà điên cuồng lan rộng, cuối cùng cũng đi đến nơi sâu trong hạch tâm Yêu Hoàng cung.
Một khung cảnh rộng lớn phản chiếu vào trong cảm giác của Bạch Đông Lâm.
Không trọn vẹn, rách nát, cổ xưa, hơi thở của năm tháng vô tận còn vương vấn lại, vết máu loang lổ được khắc trên đống đổ nát.
“Cái này...”
Bản ngã ý thức của Bạch Đông Lâm hơi kích động, tầm mắt vượt qua vô số chướng ngại vật, nhìn vào trên một bức tranh vẽ trên tường mơ hồ.
“Quả nhiên là Oa Hoàng cung!”
Bức vẽ trên tường rất thô sơ, thay vì nói là vẽ, chi bằng nói là một nhóm các đường nét chạm khắc ngẫu nhiên.
Hơn nữa còn có một mảng lớn vết máu màu đen bao phủ vách tường, nét vẽ qua loa tạo thành bức vẽ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nét chính.
Vài nét vẽ ít ỏi, miêu tả khung cảnh ngày tận thế, mặt đất bị lún xuống, trời cao vỡ vụn, xác Thần Phật đâu đâu cũng có thể thấy được. Có Cổ thần quỳ gối khóc ra máu, yêu quái lớn phơi xác trong hư không, máu chảy ào ào vô tận, chân tay bị cụt trỗi nổi lềnh bềnh...
Đây đều là những bức vẽ nhỏ trên tường, thu hút ánh mắt của Bạch Đông Lâm là bóng lưng sừng sững đang bay lên trên trời ở trung tâm bức vẽ. Đầu người thân rắn, đỉnh đầu lơ lửng một vòng ngọc, tay trái cầm cờ, tay phải nâng một cái chuông lớn phong cách cổ xưa. Xung quanh hắn ta được bao quanh bởi bốn thanh kiếm, kiếm trận dưới chân sát khí lạnh thấu xương, sau lưng còn có một tấm Thái Cực Đồ che khuất bầu trời đang không ngừng xoay tròn.
“Nếu đầu người thân rắn thần bí này thật sự là Nữ Oa nương nương trong truyền thuyết, vậy bức vẽ miêu tả cảnh hoang vu là sao? Tại sao khác nhiều so với lời đồn như vậy, Nữ Oa thật sự mạnh như vậy sao?”
Tâm trạng Bạch Đông Lâm hơi trầm xuống, chỉ dùng những nét vẽ đã phác họa ra được từng món bảo vật, quan sát gián tiếp qua Vô Gian Minh Hà, làm tâm trạng hắn lạnh lẽo, hiển nhiên không phải làm dáng.
“Vậy người đang quỳ bị hộc máu là Bàn Cổ sao?”
“Đại điểu bị phân thây là Đế Tuấn Thái Nhất?”
“Lão nhân tóc bạc kia là...”
Hắn cưỡng ép cắt đứt suy nghĩ, Bạch Đông Lâm từ từ lắc đầu, biết rõ do ấn tượng đầu tiên giữ vai trò quan trọng. Những thưởng thức trước kia chỉ có được từ trong truyền thuyết hư ảo, không thể coi là thật.
Hơn nữa, Chư Thiên Vạn Giới vô cùng vô tận, ai có thể khẳng định chỗ “Hoang vu” này là thế giới trong nhận thức của hắn chứ?
Nén suy nghĩ lại, tầm mắt nhìn theo ánh mắt “Nữ Oa”, trời xanh ở nơi đó đã vỡ vụn, trong vô số khe rãnh sâu thẳm có thứ gì màu đen vặn vẹo chảy xuống, giống như được những thứ không biết này tạo thành.
Đây chính là tất cả những gì bức vẽ trên tường miêu tả, Bạch Đông Lâm cũng chỉ suy đoán dựa vào đầu người thân rắn và những bảo vật có đặc điểm rõ ràng kia, người chỉ để lại bóng lưng có thể là Nữ Oa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận