Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 179: Một vốn bốn lời

Mặc kệ là những người này vì bảo vật trong bí cảnh hay muốn ra ngoài giết vài tên tu sĩ Cổ Giới báo thù rửa hận, miễn là bọn họ không phá hủy kế hoạch của Bạch Đông Lâm thì bọn họ sống hay chết không liên quan gì đến hắn. Hơn nữa, không có những mồi nhử này thì làm sao câu được cá lớn chứ? Hắn còn đang ước gì đám người này cùng dắt tay nhau đến Trụy Nguyệt Khanh đây này.
“Tốt lắm! Cảm tạ mọi người đã coi trọng Chu Tranh ta. Nếu như mọi người đều tin tưởng thì chắc chắn Chu mỗ sẽ không khiến các vị thất vọng. Nhất định sẽ dẫn dắt mọi người tiêu diệt đám Liên Minh Cổ Giới không còn mảnh giáp nào!”
“Chu mỗ đã liên hệ với rất nhiều căn cứ ở các khu vực quanh đây, đến lúc đó sẽ có tổng cộng bảy căn cứ cùng đi tới Trụy Nguyệt Khanh. Xét về nhân số, chúng ta cũng không kém hơn Liên Minh Cổ Giới là mấy. Xét về thực lực, chúng ta chính là tinh anh Càn Nguyên giới, thực lực vượt xa bọn chúng!”
“Các vị hãy trở về chuẩn bị, mười ngày sau chúng ta sẽ lên đường tới Trụy Nguyệt Khanh!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hơi thay đổi, không ngờ lại thu được tin tức bất ngờ như vậy. Nói chứ, tên Chu Tranh cũng có tí thủ đoạn đấy.
Không biết nhị ca có mặt trong sáu căn cứ kia không, chứ cả sáu cái gộp lại nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi nghìn người, tỉ lệ gặp được nhị ca cũng không lớn.
Hắn nhìn kỹ tên tóc đỏ phía trên đại điện rồi xoay người, cùng đám đông rời khỏi đại điện.
Linh hồn trong Thần Hải tự động phân ra một sợi, Bạch Đông Lâm dùng ý niệm quấn lấy sợi thần hồn đó, để nó âm thầm bám lên người Huyền Diệp.
Hắn muốn bắt con mồi lớn nhưng cũng không muốn tha cho cá nhỏ. Hơn nữa còn liên quan đến ấn ký tọa độ Vũ Tháp cho nên cẩn thận một tí cũng không sai.
Hắn cùng tiểu sư phụ Minh Tịnh quay trở lại tiểu viện, còn tên mập thì đi uống rượu với lão Lưu mặt đen. Cả hai đều là đệ tử Khí Tông nên quan hệ của họ vẫn rất chi là thân thiết.
“Tiểu sư phụ, ngươi hà tất phải làm vậy? Vì tham lam mà chết thì cũng coi như tự tìm đường chết. Nhiều người như vậy, liệu ngươi có thể cứu được bao nhiêu người chứ?”
“A Di Đà Phật, đã nhiều người chết lắm rồi. Cứu được người nào hay người đó thôi.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu, không khuyên giải tiểu hoà thượng nữa. Có lẽ cả đời hắn cũng không thể chạm tới cảnh giới vì người khác mà quên mình này được. Tuy Bạch Đông Lâm không ủng hộ hành vi này nhưng cũng không ngăn được việc hắn cảm thấy bội phục tiểu hòa thượng. Bản thân tiểu hòa thượng Minh Tịnh là ốc còn chưa mang nổi mình ốc mà vẫn còn nghĩ đến việc cứu người, đúng là tâm địa Bồ Tát mà.
Chẳng mấy chốc đã về đến trạch viện.
Bây giờ lưới đã giăng sẵn, chỉ cần chờ bí cảnh mở ra nữa thôi. Tranh thủ lúc còn chút thời gian tiếp tục luyện tập vậy, cái chỗ chim không thèm ị này chẳng có trò gì vui cả, ngoài việc tu luyện ra thì có gì để làm nữa đâu.
Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng trên giường rồi lấy từ vòng tay của mình ra một hạt châu màu tím sáng lóng lánh. Đây là loại pháp bảo có thể phóng ra công kích dạng sấm sét. Hạt châu có chứa pháp trận Tử Lôi, chỉ cần bỏ linh thạch vào là có thể sử dụng được.
Hắn lấy mấy viên linh thạch bỏ vào Tử Lôi châu, sau đó ngậm nó vào trong miệng rồi phát động thần niệm. Một tia sét tím phát ra, toàn thân Bạch Đông Lâm lập lòe dòng điện tím còn loáng thoáng truyền đến mùi thịt nướng. Hắn không thèm để ý mà dẫn dắt năng lượng cường hóa đột nhiên xuất hiện trong cơ thể tiến vào Thần Hải để cường hóa linh hồn.
Cách làm này tuy dễ sử dụng nhưng lại tiêu tốn rất nhiều linh thạch, nguyên nhân là vì tỷ lệ năng lượng cường hóa được chuyển hoá, nếu như dùng để uẩn dưỡng linh khiếu thì chả có lời nên còn không bằng trực tiếp hấp thu linh thạch cho rồi.
Nhưng dùng để cường hóa linh hồn thì lại khác. Nâng cao linh hồn là một việc vô cùng khó khăn, tiêu hao một ít linh thạch mà có thể nâng cao linh hồn thì đúng là mua bán một vốn bốn lời, lãi to.
Cùng với việc cường hóa linh hồn, công pháp trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển hấp thu linh khí của trời đất để uẩn dưỡng linh khiếu, một công đôi việc, không chậm trễ bên nào.
Thời gian tu luyện trôi qua nhanh chóng, chỉ nháy mắt đã qua mười ngày, đã đến lúc lên đường đi đến Trụy Nguyệt Khanh.
Bạch Đông Lâm ngừng tu luyện, khẽ cau mày, há miệng phun Tử Lôi châu ra. Ngón tay phải dựng thẳng thành kiếm chỉ kề sát vào mi tâm, nhắm mắt ngưng thần cẩn thận cảm ứng.
“Khá lắm, chạy cũng xa đấy.”
Theo cảm ứng của hắn, lúc này Huyền Diệp đã không còn ở trong địa cung nữa, chỉ là vị trí cảm ứng được cách Trụy Nguyệt Khanh không xa, xem ra con cá này vẫn chưa mắc câu rồi.
Hắn biết tên tóc đỏ có vấn đề, muốn thông qua Huyền Diệp thử xem có thể tìm đến hang ổ của kẻ đứng sau hay không nên mới giữ lại mạng cho đối phương. Nếu không thì trong địa cung này, hắn thiếu gì biện pháp khiến Huyền Diệp chết trong yên lặng chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận