Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 625: Ta muốn thử một lần

Duy hữu ý tồn, duy hữu ý tồn … DUY HỮU Ý TỒN!
Một làn sóng yếu ớt dần lớn lên trong bóng đêm vô tận.
Tách!
Một ngọn lửa vô hình nhảy ra từ bóng đêm hỗn loạn, rực cháy cực hạn và lan xa vô tận!
Bóng đêm vô tận lập tức tan biến, tâm thần Bạch Đông Lâm liền sáng tỏ, ngay khoảnh khắc này hắn cảm thấy như được tẩy sạch từ thân thể đến thần hồn, toàn bộ thăng hoa.
Cảm giác như thế giới đơn sắc trước kia được ngọn lửa ý chí tô điểm thêm vô số màu sắc rực rỡ!
Ý chí, đã cho hắn thấy một cái nhìn mới!
Bạch Đông Lâm đạp lên hư không, đôi mắt chậm rãi mở ra, liền nhìn thấy ông lão đang nhìn mình với một cách kỳ lạ.
“Hmm, tiền bối, có chuyện gì không? Vãn bối làm sai cái gì sao?”
Bạch Đông Lâm ngơ ngác gãi đầu, tựa như không biết gì cả, nhưng trong lòng lại đang cười thầm.
“Ha ha ha, sao rồi? Khiếp sợ trước thiên phú của ta chứ gì?”
Bản thân hắn không ngốc, cũng không phải chưa từng trải, nhìn sắc mặt của ông lão là đủ biết lão đang nghĩ gì.
Hiển nhiên một màn vừa rồi đã vượt quá tưởng tượng của ông lão, giả ngu ngơ cũng chỉ để đùa giỡn một tí.
“Khụ khụ, không có chuyện gì, ngươi làm tốt lắm, chỉ kém một chút so với lão phu lúc còn trẻ. Nhưng như vậy cũng đủ thấy tương lai của ngươi vô cùng xán lạn.”
Ông lão ho nhẹ một tiếng, vuốt lại chòm râu trắng như tuyết, lại bình tĩnh lạnh nhạt, tỏ ra thần bí, cao thâm như trước.
Trong ánh mắt của Bạch Đông Lâm hiện lên một vầng ý cười, hắn cũng không vạch trần lão ta, coi như lần cuối cho lão ta thể diện.
“Tiểu tử, ta rất tò mò một chuyện, có phải ngươi đã từng rất nhiều lần suýt chết không?”
Ông lão rất tò mò về tốc độ tu luyện của Bạch Đông Lâm, nó cực kỳ quái lạ, mà lại chưa từng có trước đây.
“Hả? Tại sao tiền bối lại hỏi vậy?”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, chẳng lẽ bị phát hiện gì đó sao? Suýt chết cái gì chứ, hắn còn chẳng đếm được mình đã chết bao nhiêu lần!
“Muốn đốt được ngọn lửa ý chí, cần phải hiểu rõ sinh tử, trong khoảnh khắc nằm giữa ranh giới của sống và chết ngẫm ra được ý nghĩa vĩnh hằng của ý chí…”
“Lão phu vừa rồi niệm đạo âm là để đưa ngươi vào ý cảnh của cái chết, chỉ có chìm trong trống rỗng mới có thể nắm bắt được ý nghĩa của sự bất diệt…”
Bạch Đông Lâm nghe xong liền kinh ngạc, bảo sao hắn lại cảm thấy thư thái như vậy, thì ra chỉ là cái chết mà thôi, hắn đã trải qua quá nhiều!
Từ trong cõi u minh, hắn đã sớm hiểu rõ ý chí bất diệt, nay lại tiếp xúc với đạo Ý chí thì lại càng thuận buồm xuôi gió.
“Ha ha ha, tiền bối đoán không sai, quả thật ta đã nhiều lần suýt chết.”
“Haiz, cũng bất đắc dĩ, thể tu mà, chẳng so được với khí tu. Dù là tu luyện hay chiến đấu đều dễ dàng bị thương, nguy hiểm tính mạng rình rập cũng là thường ngày!”
Ông lão cười nhẹ chẳng hỏi thêm, sau đó ngồi xuống và nói:
“Ngươi bây giờ đã đốt lên ngọn lửa ý chí, chuyện hoàn toàn làm chủ ý chí cũng là đương nhiên. Nhân lúc này, nên “rèn sắt khi còn nóng”, cơ hội lớn đang ở trước mắt ngươi!”
“Bất luận là ai, sau khi đốt lên ngọn lửa ý chí đều có thể tự nhìn thấu bản thân mình, đạt được ích lợi to lớn. Không nói đến khí tu, nó có thể giúp thể tu càng cảm nhận rõ ràng hơn linh khiếu ẩn tàng trong cơ thể mình.”
“Tùy theo mỗi người, yếu nhất cũng có thể mở ra hơn một trăm mạch linh khiếu tiềm ẩn, mà mạnh hơn nữa thì mấy ngàn cũng hoàn toàn có thể!”
Bạch Đông Lâm hai mắt sáng lên, hắn còn chưa hiểu hết bí ẩn của ngọn lửa ý chí, không ngờ lại lợi hại như vậy.
Tuy nhờ công pháp mà hắn rất thuận lợi trong quá trình mở linh khiếu, nhưng từ sau khi mở hơn một vạn mạch thì càng khó khăn để tìm ra linh khiếu ẩn tàng.
Tựa như là gặp một chướng ngại, gần mười năm qua chỉ mở chưa tới một trăm mạch, tốc độ này chậm hơn rất nhiều so với trước kia.
Hắn rõ ràng chưa từng ngừng tìm kiếm linh khiếu ẩn tàng trong cơ thể, sức mạnh thần hồn tại cảnh giới Thần Nguyên cảnh Bát trọng thiên có tác dụng rất lớn trong việc này, nhưng mấu chốt vẫn là đặc thù của Dựng Thần chú Ma Chân kinh.
Theo hắn đoán thì có lẽ là do công pháp đã đến giới hạn, phải càng hiểu sâu rõ hơn, đột phá giới hạn này thì mới có thể tăng tốc độ mở ra linh khiếu.
Nhưng môn chân kinh này khó học cực kỳ, dù là có tấm bia đá màu đen trợ giúp cũng từng bước khó đi.
Vậy mà không ngờ đạo Ý chí ông lão này truyền lại cho hắn lại có thể giúp mở ra linh khiếu ẩn tàng.
“Tiền bối, phiền ngài giúp vãn bối hộ pháp, ta muốn thử một lần!”
“Yên tâm, có lão phu ở đây đảm bảo rất an toàn!”
Ông lão lắc đầu bật cười, ông cũng rất tò mò không biết tên “quái vật” này có thể mở ra bao nhiêu linh khiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận