Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1879 - Bất khả chiến bại trong số Bỉ Ngạn (2)

Oành ầm đùng!
Răng rắc——
Hư Không nổ tan tành, thời không bị vỡ vụn và những khe nứt tối tăm vô tận lan rộng ra khắp bầu trời.
Hai hình bóng mơ hồ méo mó đi tới đi lui trong mạng lưới khe rãnh thời không, dùng quyền cước tấn công, Vĩnh Hằng Đạo Binh ầm ầm va chạm, dư âm hủy diệt kinh khủng đến cực điểm mặc sức lan rộng, tất cả những vật hữu hình vô hình trong khu vực vô biên hoàn toàn hóa thành tro bụi.
“Di Thiên! Ngươi tỉnh táo lại cho ta! Đừng bỏ cuộc, đừng bỏ cuộc......”
Đôi mắt Trác Vân đỏ hoe, ngang tài ngang sức với U Di Thiên, Trác Vân dốc hết sức lực tâm trí vào chiến đấu với hắn, thậm chí còn không để ý đến việc Bạch Đông Lâm trong nháy mắt đã duỗi một tay xuống viện nghiên cứu Tai họa đen tối ở nơi sâu thẳm trong núi lửa vô tận.
“U Di Thiên!!”
Trác Vân gầm lên phẫn nộ, với ý đồ đánh thức tự ngã của đối phương, hắn không thể làm tổn hại đến sinh mệnh của U Di Thiên, mà U Di Thiên đang bị khống chế lại dốc toàn lực, đánh đến bó chân trói tay, thậm chí nhiều lần rơi vào nguy hiểm.
Không biết Trác Vân nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn hơi chuyển động, lần nữa dùng ý chí tạo ra đạo âm chấn động ầm đùng, đột phá tầng lớp trở ngại, truyền vào sâu trong ý thức của U Di Thiên.
“Di Thiên, Vãn Hà Tiên Tử nàng còn đang đợi ngươi trở về! Nàng bảo rằng nàng đồng ý gả cho ngươi!!”
Lời còn chưa dứt hẳn, bóng dáng U Di Thiên đột nhiên khựng lại, sâu trong ý thức tăm tối bỗng chiếu ra một tia sáng yếu ớt, đôi mắt đỏ thẫm lạnh lùng cũng hiện ra màu sắc khác lạ.
“Ngươi, lời ngươi nói có phải thật không? Vãn Hà nàng, nàng tha thứ cho ta rồi ư!?”
Nét mặt U Di Thiên dữ tợn, rõ ràng hắn đang thực hiện một cuộc tranh đấu kịch liệt bên trong ý thức, tuy rằng rất khổ sở, nhưng vẫn có thể mở miệng hỏi một cách không được lưu loát cho lắm.
Ngay lúc này!
Đôi mắt Trác Vân sáng lên, hạt châu hỗn thanh lưu chuyển trong tay trở nên vặn xoắn, biến thành một chuỗi ký tự tản ra khí tức cuồn cuộn, phóng ra ngoài, xuyên qua thời không, dán chặt chuỗi ký tự “từ bỏ phản kháng” lên giữa ấn đường của U Di Thiên.
Trấn! Phong!
Vô số xiềng xích ánh sáng trắng phóng ra từ chuỗi ký tự trên ấn đường, trói buộc toàn thân U Di Thiên lại, trấn áp triệt để luôn cả đầu nguồn tin tức, để hắn không còn cách nào thi triển sức mạnh Bỉ Ngạn vĩ đại được nữa.
“Trác Vân, trả lời ta, Vãn Hà nàng......”
U Di Thiên chẳng mảy may quan tâm đến tình trạng bị trấn áp và niêm phong của mình, hắn vẫn sốt sắng truy hỏi Trác Vân, nữ tử tên là Vãn Hà có ý nghĩa hết sức đặc biệt trong lòng hắn.
“Hừ! Ngươi cái tên này, ngươi vẫn là cái dáng vẻ quỷ ma này đấy à, suốt ngày chỉ biết Vãn Hạ Vãn Hạ, hứ, rời khỏi nơi quỷ quái này trước đi đã rồi nói tiếp!”
Trác Vân nhìn nét mặt chìm đắm trong ngẩn ngơ của U Di Thiên, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, giơ tay ra bắt lấy hắn, dậm chân bước ra khỏi thời không đổ nát, hắn muốn tụ họp để giúp Bạch đạo hữu một tay trước.
Chắc chắn là nhờ Bạch đạo hữu một mình ngăn chặn mấy kẻ địch kia, nên hắn mới có thể đơn độc đấu với U Di Thiên lâu như vậy, lúc này nhất định Bạch đạo hữu đang cực kỳ nguy hiểm!
“Đây, đây......”
Hai mắt Trác Vân nhìn ngó xung quanh, nhìn vào Hư Không trống rỗng, chỉ có mỗi mình Bạch Đông Lâm đang đứng và nhìn thẳng vào hắn với đôi mắt tràn ngập ý cười.
“Bạch đạo hữu, những con quái vật kia đâu cả rồi?”
“À, đám Thần đã bị ta giải quyết hết rồi, bây giờ chúng đang ở trong bụng ta đây.”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, không để ý vỗ vỗ bụng mình, sau đó nhìn về phía U Di Thiên bị trấn áp, tầm mắt nhìn thẳng đến nơi sâu thẳm trong ý thức tăm tối của hắn.
Chờ sau khi hắn nhìn thấy tia sáng yếu ớt nọ, thì không khỏi gật đầu, nói: “Trác Vân đạo hữu, người bạn này của ngươi cũng khá may mắn, vẫn còn có thể cứu được.”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại tựa như sấm sét rền vang, Trác Vân tức khắc giật mình chấn động, rồi vội lấy lại tinh thần từ trong sự ngây ngẩn của mình.
Điên thật! Quả là điên thật rồi!
Cuối cùng thì thực lực của Bạch đạo hữu đã đạt đến cảnh giới nào!? Vừa mới trôi qua bao nhiêu thời gian đâu, thế mà hắn đã giải quyết xong hết những con quái vật kia......
“Ôi, ôi.”
Hai mắt Trác Vân tỏa sáng lấp lánh, buộc bản thân dằn tâm trạng kích động xuống và dời sự chú ý lên người bạn tốt bên cạnh.
“Bạch đạo hữu, lời này của ngài là thật ư? Di Thiên thật sự vẫn còn cứu được sao!?”
Thời điểm hắn trấn áp U Di Thiên, hắn cũng trông thấy dáng vẻ hỏng bét ở nơi sâu thẳm trong ý thức của đối phương, hắn chưa bao giờ thấy qua thương tích nào khủng khiếp tới vậy, trông chẳng khác gì người chết cả.
“Ha ha, nếu ngươi còn tiếp tục trì hoãn thì thực sự tên này có thể sẽ không cứu được nữa đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận