Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 341: Cửu khiếu linh lung

“Tiểu Tiểu, gần đây lại lười biếng rồi đấy. Ngươi có thiên phú tốt thế, ta còn cung ứng tài nguyên vô hạn thế mà bây giờ vẫn chưa đột phá Pháp Tướng Cảnh!” Khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn của Bạch Tiểu Tiểu nhăn tít lại. Cái miệng nhỏ trề dài cả thước, mắt thì đảo loạn, có vẻ rất là chột dạ.
Không phải là Bạch Đông Lâm có ý trách móc nặng nề gì nó. Hắn đã biết rõ lai lịch của nhãi con Bạch Tiểu Tiểu này, bản chất của nó là kết tinh tinh hoa của Phệ Hồn Ngọc. Không biết được gặp được tạo hóa gì mà trời sinh đã có cửu khiếu lung linh tâm, được thiên địa trao cho linh hồn Chân Linh chân thực bất hư.
Sinh mệnh nó thuộc về dị loại, có thể gọi là Phệ Hồn Ngọc cửu khiếu linh lung, cực kỳ am hiểu linh hồn đạo. Lúc ở Hắc Ngục, Bạch Tiểu Tiểu còn chưa trải qua hệ thống tu luyện mà đã có thể dựa vào thiên phú thần thông quét ngang một phương.
Bạch Tiểu Tiểu trời sinh ngọc thể, không có nhiều linh khiếu như cơ thể nhân loại. Nó chỉ có một Thần Hải, một đan điền khí hải, một viên ngọc tâm cửu khiếu linh lung.
Không thích hợp đi theo con đường thể tu, cho nên Bạch Đông Lâm mới truyền thụ cho nó phương pháp khí tu. Tiếc là Bạch Tiểu Tiểu lười quá đà, điều kiện thiên phú tốt như vậy nhưng bây giờ vẫn chỉ là Nguyên Thần Cảnh đại viên mãn.
Bạch Đông Lâm đưa tay sờ sờ cằm, quan sát toàn thân Bạch Tiểu Tiểu nói:
“Tinh hoa kết tinh Phệ Hồn Ngọc à! Ta nhớ lúc trước Phệ Hồn Châu mà đám người Hắc Minh Giới sử dụng là thứ được luyện chế từ khoáng thạch Phệ Hồn Ngọc, đúng không nhỉ?”
“Bạch Tiểu Tiểu, ngươi quý giá hơn đám khoáng thạch Phệ Hồn Ngọc đen sì sì đầy tạp chất kia nhiều, chắc là rất đáng tiền đi!”
Bạch Tiểu Tiểu nghe vậy thì thân thể nho nhỏ run lên, vẻ mặt đau khổ nói:
“Đại ca đừng mà, Tiểu Tiểu biết lỗi rồi, sau này ta sẽ cố gắng tu luyện!”
“Ừm, biết lỗi rồi là tốt rồi.
Lần này gọi các ngươi ra ngoài là vì ta có việc không phân thân được, cần các ngươi giúp ta đi tìm kiếm, thu thập hạt giống pháp tắc. Tiểu Tử, chuyện này phải nhờ vào ngươi rồi!”
Trong ba người bọn họ, có cảm ứng mạnh nhất với hạt giống pháp tắc không phải Bạch Đông Lâm hay Bạch Tiểu Tiểu, mà chính là Tiểu Tử!
Với tư cách là dị bảo trân quý có thể sử dụng thân thể tạo ra thần thông pháp tắc Bản Nguyên, năng lực cảm ngộ của nó với pháp tắc cực kỳ mạnh!
Điểm này Bạch Đông Lâm đã biết từ lúc mang theo Tiểu Tử đi vào biển pháp tắc Bản Nguyên. Tiểu Tử cứ y như một chiếc máy dò xét pháp tắc, chỉ cần xung quanh xuất hiện vết tích của hạt giống pháp tắc thì thân thể của nó sẽ lập tức tỏa ra tử quang. Hơn nữa, dưới một ít thủ đoạn của Bạch Đông Lâm, thân thể nó còn có thể phát ra tiếng nhắc nhở ‘tít tít tít” dùng tốt cực kỳ!
“Ta hiểu rồi! Đại ca, việc này cứ giao cho chúng ta đi!”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, giao cho các ngươi thật thì ta lại không yên tâm. Không có ta quản, chỉ rời khỏi tầm mắt một cái là hai đứa sẽ biến thân thành hai con ngựa hoang đứt dây cương ngay và luôn.
Bạch Đông Lâm dựng thẳng kiếm chỉ rồi điểm vào mi tâm, thần hồn mặc đạo bào đen trắng từ trong Thần Hải bước ra.
“Ta để thần hồn Vô Vi đi theo các ngươi, có nguy hiểm gì thì hắn sẽ ra mặt giải quyết.”
Thần hồn mặc đạo bào trắng đen khẽ gật đầu, thoáng cái đã tiến vào Thần Hải của Bạch Tiểu Tiểu, khoanh chân ngồi ở vị trí trung tâm, chen cả chỗ của thần hồn Bạch Tiểu Tiểu.
Từ khi thần hồn Vô Vi đi vào Thần Hải, cái trán trắng bóng trơn tuột của Bạch Tiểu Tiểu liền xuất hiện âm Dương Thái Cực đồ nho nhỏ, từ từ xoay tròn, vô cùng huyền diệu khó giải thích.
“Tử Triệu!” Bạch Đông Lâm quát khẽ.
Tử Triệu đang trong Huyết Hải lập tức kêu nhỏ, nháy mắt đã bay ra. Nó xoay quanh một vòng rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, dán chặt lên lưng Bạch Tiểu Tiểu.
Sau khi Bạch Tiểu Tiểu theo Bạch Đông Lâm thì đã thay đổi hình tượng trần truồng trụi nhủi, luôn mặc hắc bào, linh khí hạ phẩm bó sát người khiến làn da càng thêm trắng nõn.
Trên trán có âm Dương Thái Cực đồ, lưng đeo hắc đao Tử Triệu, Bạch Đông Lâm nhìn mà cũng không nhịn được, phải âm thầm tán thưởng.
Hắn tiện tay móc ra một khối thủy tinh đen.
Sau đó trên tay lại xuất hiện ngọn lửa xanh lam hòa tan thủy tinh đen. Chỉ chốc lát đã luyện chế thành một chiếc kính râm tuyệt đẹp, khẽ tung lên đã đeo chuẩn lên mặt Bạch Tiểu Tiểu. Không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.
“Không tệ không tệ! Nhìn khá ngầu đấy!”
Tiểu Tử ở bên cạnh không chịu, hâm mộ đến lăn lộn đầy đất. Ý niệm chấn động hư không, gào thét:
“Đại ca đại ca! Tiểu Tử cũng muốn! Tiểu Tử cũng muốn!”
“Ngươi muốn cái rắm gì chứ, chờ ngươi mọc ra mắt rồi nói sau!”
Cuối cùng, thật sự là chịu không nổi da mặt dày của Tiểu Tử, Bạch Đông Lâm đành móc ra một cái lục lạc màu vàng đồng rồi dùng sợi tơ được vê từ Thiên Tàm Ti vạn năm xuyên qua lục lạc, cột nó lên người Tiểu Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận