Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 593: Lai lịch không nhỏ

Diệu Không đi chân trần, đứng ở trên rìa cái đỉnh, huỳnh quang lưu chuyển bên nửa người trên trần trụi của hắn ta. Rồi dần dà, da thịt đầy mềm mại, sáng bóng nhô lên. Sau lưng Diệu Không phủ đầy long văn tử viêm, long mẫu đỏ thẫm, thoáng có linh quang lóe lên.
Sự xanh xao vàng vọt trước đó thoắt chuyển một cái, máu thịt trở nên tràn đầy, ngay cả thân mình cũng cao lên thêm nửa thước. Đây chỉ là sự thể hiện yếu ớt của việc thay đổi Sinh Mệnh Bản Nguyên.
Hôm nay thân thể của Diệu Không đã sở hữu thể chất đặc biệt – Thiên tài tu luyện.
Thứ thuốc nước ngao luyện nhìn thì cực đơn giản nhưng lại là kết tinh của rất nhiều chất xám của Bạch Đông Lâm. Hắn có thể làm được đến mức độ này cũng không uổng sự góp sức của hơn mười triệu vật thí nghiệm.
“Ở đây là đâu? Sư thúc đi đâu rồi…”
Diệu Không nhíu mày, nhìn chăm chú về phía những bảo vật được chất chồng như núi từ xa xa.
Ba tháng sau, Huyền Quy Đạo Giới.
Keng!
Tiếng ngọc thanh thúy quét qua, trong phút chốc, mấy vạn tu sĩ đắm chìm trong cảm ngộ thanh tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra, biểu cảm ‘tâm trọn, ý thành’.
Tuy là thời gian mà mọi người cảm nhận được rất ngắn, nhưng cảnh giới cảm ngộ tăng vọt lên lại là chuyện thật không giả, nên lòng họ đều tràn đầy thỏa mãn.
“Luận đạo đến đây kết thúc, phần khen thưởng tiếp sau sẽ có đệ tử của Đạo Môn vào nhận cho các vị.”
“Đa tạ Chư vị tiền bối truyền đạo!”
Đám tu sĩ đứng dậy, hành lễ với vẻ mặt cảm kích.
Mắt thấy rất nhiều đại năng sắp sửa rời khỏi, tâm thần Bạch Đông Lâm khẽ động, tầng tầng lớp lớp trận pháp bí văn trong cơ thể lập tức nứt ra một khe hở, một sợi khí tức bản nguyên lọt qua.
Trên đài ngọc, bóng dáng Lưu Đông Xuyên đang bình chân như vại bị khựng lại, lần đầu đưa mắt hạ xuống, phút chốc hai mắt đối hai mắt với Bạch Đông Lâm.
“Đạo huynh?”
Một đạo nhân trẻ tuổi ở bên cạnh nhìn Lưu Đông Xuyên với vẻ ngờ vực, không hiểu đang có chuyện gì, lại dẫn tới gợn sóng trong lòng Lưu Đông Xuyên.
“Không có gì. Anh Ninh, đợi ta một lát.”
Lưu Đông Xuyên mỉm cười, bóng người lóe lên, phút chốc đã xuất hiện trước mắt Bạch Đông Lâm.
Không cần giải thích nhiều, tu sĩ đại năng đều là sự tồn tại tâm như quỷ thần, suy nghĩ cực kỳ thông hiểu. Bấy giờ Bạch Đông Lâm đã cố ý để lộ khí tức nhằm thu hút sự chú ý của hắn ta, vậy hẳn là có chuyện tìm hắn ta.
Hắn ta bỏ mặc những ánh nhìn khiếp sợ xung quanh, vươn tay khoác lên vai của Bạch Đông Lâm. Trong nháy mắt, bóng dáng của hai người lại xuất hiện bên trên đài ngọc.
‘Hít!’
Lão đạo tóc bạc không cẩn thận mà giật chòm râu một cái, hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt trợn tròn. Người này… không ngờ rằng tiểu hữu nhìn như ‘tiểu bạch’ kia lại có quan hệ với đại năng.
Trong lòng hắn ta không khỏi thấy may mắn một phen. May mà trước đó hắn ta trao đổi với Bạch Đông Lâm coi như hài hòa, không hề gây ra tai họa.
Thấy Lưu Đông Xuyên đi mà quay lại, còn mang theo một tiểu tử như vậy, những đại năng xung quanh đều nhìn Bạch Đông Lâm với ánh mắt tò mò.
Biểu cảm Bạch Đông Lâm thản nhiên. Hắn đứng bên cạnh Lưu Đông Xuyên, không hề thấy bất an hay lo lắng khi đứng giữa rất nhiều cái nhìn soi mói của các đại năng.
“Đây là đệ tử của một hảo hữu của ta, trùng hợp gặp được, tạm đưa theo bên cạnh.”
Biết tính tình Bạch Đông Lâm khiêm tốn, Lưu Đông Xuyên cũng ‘thuận nước đẩy thuyền’, nói vu vơ một câu để lấp liếm cho qua.
Chúng đại năng khẽ gật đầu, dời tầm mắt đi, không hề để ý nữa.
“Chư vị, trước tiên thỉnh chư vị nghỉ tạm ở Đạo Môn một chút, đợi những người khác tới rồi chúng ta lại bàn sự nghị tiếp sau.”
“Được!”
Đài ngọc rung lên, đưa đám người theo, phút chốc đã biến mất, rời khỏi Huyền Quy Đạo Giới khổng lồ.
Tại một cung điện tuyệt đẹp, đây là nơi Đạo Môn xếp làm chỗ nghỉ chân cho đại năng, hiển nhiên cực kỳ xa hoa.
Tất cả người theo hầu đều bị Lưu Đông Xuyên đuổi đi, giữa đại sảnh rỗng không chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Đông Lâm, đã lâu không gặp, dạo này vẫn ổn chứ?”
Trong biểu cảm của Lưu Đông Xuyên không hề giấu đi sự mừng rỡ. Từ tận đáy lòng, hắn ta xem Bạch Đông Lâm như bằng hữu. Loạt chuyện ‘Cửu Hoàn Chi Tâm’ đã khiến hắn ta thừa nhận Bạch Đông Lâm.
Chuyện này không can hệ tới tu vi, là từ sự tương đồng về tam quan.
“Đa tạ Lưu tiền bối quan tâm, mấy năm nay vãn bối lăn lộn cũng không tệ lắm. Trái lại là tiền bối đấy, chuyện lần trước không mang phiền phức tới cho tiền bối chứ?”
Khi đứng bên cạnh Lưu Đông Xuyên, Bạch Đông Lâm cũng cực kỳ ung dung. Thái độ này không chỉ là vì hắn có hai lời thề lớn làm chỗ dựa vững chắc, mà còn vì nhân phẩm của Lưu Đông Xuyên.
Dù cho chính hắn muốn hại hắn, thì Lưu Đông Xuyên này cũng sẽ không!
Nếu đổi lại là một tu sĩ đã lập lời thề khác, chắc chắn người ta sẽ cố hết sức không qua lại với đối tượng lập lời thề, nhưng Lưu Đông Xuyên này lại hoàn toàn không có suy nghĩ đó, vậy nên hắn có thể ‘nghĩ một thành mười’.
“Ha ha ha, thật sự thì có hơi phiền phức một chút, nhưng ta vẫn có chút quan hệ. Chuyện đã được giải quyết rồi, còn được cái lợi không nhỏ. Đối với ta mà nói, tính riêng vậy thôi là ta đã thiếu ngươi một nhân tình lớn rồi!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu. Người có tu vi kiếm đạo mạnh mẽ như vậy còn có thể buông thả, chạy tới lăn lộn với Đan Minh, sợ là lai lịch của Lưu Đông Xuyên này không nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận