Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2088 - Hắc Nguyên Logic (1)

"Còn có mấy người siêu thoát Nhân tộc kia, khí tức trên thân là người thừa kế của chủ nguyên điểm sao?"
"Khó trách, có thể dễ dàng như thế đánh vỡ thời không sương mù..."
Hai mắt Nguyên Sơ Hắc Quang khẽ đóng, Hắc Nguyên đến từ nàng ta, giữa hai bên tồn tại mối liên hệ đặc thù, hình ảnh cuối cùng trước khi hắn ta chết đã tự động ấn vào trong ý thức.
Lọt vào trong tầm mắt, là màu trắng thuần lóa như tuyết, tràn ngập tử ý vô hạn, ý bất diệt của người siêu thoát bị hoàn toàn xâm nhiễm cắn nuốt, tất cả dấu vết tồn tại đều hóa thành hư vô.
"Ha ha, rất tốt, nếu ngươi đã chết, sự sỉ nhục trước kia ta lại nên đòi ai đây? Cho dù là tiêu diệt vạn tộc cũng khó mà xả được cơn hận trong lòng ta!"
"Về phần này mấy tiểu tử kia, tánh mạng của bọn họ cứ coi như là lợi tức, ta thu."
Xuất phát từ hận ý vô hạn đối với chủ nguyên điểm, như lẽ dĩ nhiên Nguyên Sơ Hắc Quang cũng hận sang những người thừa kế là đá, Hoang Thiên Đế, coi như là không có tầng ân oán ấy, nàng ta cũng không thể để mặc cho bốn người tiếp tục tiến lên, để ngừa bị cắt đứt dung hợp.
"Bản nguyên của ta, cuối cùng vẫn còn tồn tại một ít."
Trong lời lẩm bẩm nói nhỏ, hình bóng ý thức chậm rãi thò tay ra, đi sâu vào trung tâm của ý thức bản thể, lôi kéo thân hình của Hắc Nguyên hằn trong trí nhớ ra ngoài.
Hư ảo, dại ra, không chút sức sống nào.
Sự gạt bỏ đến từ bạch quang thực sự kinh khủng, Hắc Nguyên đã không còn hi vọng phục sinh nữa.
"Đây là một ít còn sót lại cuối cùng, có điều, chỉ cần từng này thôi là đủ rồi."
Dứt lời, hình bóng ý thức lật tay lấy ra một viên hạt châu lưu ly toàn thân đen nhánh, mơ hồ có thể thấy được trong đó có một đám hắc quang không thể miêu tả đang trườn xoay quanh, giống như là sống vật, khi tụ khi tán, biến ảo ra sâm la vạn vật.
"Logic? Hắc Nguyên!!"
Oành --
Theo viên châu lưu ly bị ấn vào mi tâm của Hắc Nguyên, thân hình hư ảo của hắn ta trong nháy mắt hóa thành thực thể, ánh mắt dại ra lại xuất hiện thần quang, khí tức kinh khủng mà quỷ dị vô hạn phun ra ngoài.
Hắc Nguyên chết rồi, Hắc Nguyên Logic mượn khái niệm của hắn ta để sống lại, cũng thừa nhận sức mạnh logic, là cùng một người khác biệt. Trong mơ hồ, đã có một chút mùi vị logic nghịch chuyển.
Bạch Đông Lâm và Bạch Nguyên sáng lập "Kế hoạch nguyên điểm" vĩ đại, có thể hoàn toàn khống chế lại ánh sáng. Trái lại Nguyên Sơ Hắc Quang cũng không phải hạng người hời hợt, ở trong năm tháng vô tận nàng ta cũng ngộ ra được một ít gì đó, mặc dù không nhiều, nhưng miễn cưỡng hữu dụng, thời không sương mù và ngọc lưu ly logic chính là sự thể hiện cuối cùng.
"Phụ thần ở trên,
Hài nhi Hắc Nguyên, vì ngài trảm địch!"
Lời còn chưa dứt, thân hình Hắc Nguyên Logic vặn vẹo một hồi, lập tức biến mất không thấy gì nữa, khi hiển hóa ra lần nữa thì đã vượt qua tấm bia đá, thời không sương mù, xuất hiện ở trước mặt đám người Hoang Thiên Đế.
Hình bóng ý thức của Nguyên Sơ Hắc Quang thoả mãn gật đầu, nàng ta rất có lòng tin với Hắc Nguyên Logic nên không tiếp tục quan tâm ngoại giới nữa, cũng lười nhìn người thừa kế của kẻ thù chết đi.
Tung tích của chủ nguyên điểm xuất hiện lại khiến cảm giác cấp bách trong lòng nàng ta tăng lên tới tối cao, lúc này chỉ muốn mau chóng dung hợp hắc quang, để phòng ngừa ngoài ý muốn.
Sau khi lấy ý thức trở về, Nguyên Sơ Hắc Quang vội vàng đã vứt bỏ tất cả lo lắng, hiệu suất dung hợp tăng vọt theo cơ số lũy thừa, khoảng cách triệt để dung hợp hắc quang, khống chế logic chỉ còn có một bước ngắn rồi.
...
"Thì ra là thế, đây là chân tướng sao? Bạch đạo hữu..."
Hoang Thiên Đế mở hai mắt ra, toát lên thần quang óng ánh. Lại bước vào trạng thái kỳ dị nọ, tuy chỉ là nháy mắt đã quay về hiện thực nhưng tại thời điểm quan trọng cuối cùng, hắn ta rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của người thần bí kia, cũng giao lưu ánh mắt với kẻ đó, có thu hoạch ngoài ý muốn.
Hoặc nhiều hoặc ít, hắn ta hiểu được một ít chân tướng, hoặc có lẽ là chân tướng mà Bạch Đông Lâm muốn cho hắn ta biết. Chuyện cho tới bây giờ, Hoang Thiên Đế ngoại trừ lựa chọn tin tưởng ra thì cũng không có sự lựa chọn thứ hai.
"Hử!?"
Vẫn còn không kịp suy nghĩ nhiều, mi tâm Hoang Thiên Đế đột nhiên run lên, một sự nguy cơ khác thường quanh quẩn trái tim, theo bản năng cầm Sở Kiếm hung hăng chém xuống hướng hư vô phía trước, sức mạnh to lớn kì dị cuộn trào mãnh liệt không ngừng.
Oành! Răng rắc --
Hư vô nghiền nát, khái niệm bị diệt, khe nứt đen kịt vô cùng vô tận lan tràn ra mười phương, đều vô cùng to lớn, mỗi một cái đều có thể điền vào hàng tỉ chư thiên.
Ở trong cái khe, một thân hình bao phủ hắc quang đứng lặng, áo bào bay phấp phới, lâu lâu lộ ra cơ thể đầy vỏ màu tím đen, dữ tợn tà ác và thánh minh trơn bóng, vi phạm logic quỷ dị hòa hợp đan vào nhau, cánh tay tráng kiện nhẹ nhàng giơ lên, lấy hai ngón tay bén nhọn kẹp lấy trảm kích kinh khủng của Sở Kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận