Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 592: Không chỉ luận đạo đơn giản

Lão đạo khẽ xua tay, cảm thấy cực kỳ hâm mộ những tu sĩ được mời tới như Bạch Đông Lâm này. Đây cũng mới là lần may mắn thứ hai lão ta được mời tới Huyền Quy Đạo Giới mà thôi. Thật ra, tính trên gốc gác thì những thế lực nằm trong danh sách Đạo Vực như bọn họ có mối quan hệ chặt chẽ với Đạo Môn, tổ sư lập phái của bọn họ đều là người có nguồn gốc từ đó.
Tuy là tận sâu trong đáy lòng, lão đạo xem mình như người của Đạo Môn, nhưng hiện thực không hề được tốt đẹp như vậy, nhiều lắm cũng chỉ là một bên tình nguyện mà thôi.
“Chẳng lẽ Huyền Quy Đạo Giới này vẫn còn chỗ huyền diệu nào nữa?”
Bạch Đông Lâm tiếp tục cuộc nói chuyện, vừa để thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình, vừa ‘thành toàn’ cho tâm lý khoe khoang của lão đạo.
“Đó là tất nhiên rồi!”
“Mai lưng của Huyền Quy lão tổ đây chính là vô cùng không được, Huyền Quy lão tổ huyết mạch cao quý, trên mai lưng ngưng tụ thiên nhiên đạo vận, ở chỗ này tu luyện, có thể nói là làm ít công to, đây cũng là nơi đây lấy ‘Đạo giới’ làm tên nguyên nhân.”
Thì ra là thế!”
Bạch Đông Lâm gật đầu với vẻ sáng tỏ. Phần bên trong của những thế lực hàng đầu thế này quả nhiên đáng sợ, chỉ mới một góc nhỏ của tảng băng nhô lên mà đã không đơn giản như vậy.
Keng!
Một tiếng ngọc thanh thúy vang lên, tầng mây giữa hư không cuộn mình, một tòa lâu đài bạch ngọc phủ đầy hoa văn đột nhiên xuất hiện, hơn mười bóng người đang ngồi xếp bằng trên đó hào quang bao phủ, không nhìn rõ dáng vẻ.
“Đại hội luận đạo bắt đầu, mời uống trà ngộ đạo!”
Một giọng nói ôn hoà buông xuống, ngay lập tức, trước mặt mấy vạn tu sĩ đều đột ngột hiện lên một tách linh trà. Mọi người vội vã cẩn thận nhận lấy.
Bạch Đông Lâm nhìn linh trà trong tay: Trong phần linh dịch trong veo, rõ ràng lấp lánh từng hạt sáng, hệt như một cái ao chứa đầy sao trời, bên trong lại có một cái lá cây xanh mướt.
Hệt như một con thuyền thần kỳ, mộng mơ đang đong đưa giữa ngân hà.
Một mùi thơm lạ kỳ xộc thẳng vào nơi sâu của thần hồn, Bạch Đông Lâm chợt cảm thấy đầu óc khơi thông một mảng. Suýt chút nữa là mùi thơm này đã vượt qua được cả Thanh Linh khí, ngưng tụ lại thành quả cầu thanh tử rồi!
Ực
Xung quanh truyền tới tiếng nuốt lác đác.
Bạch Đông Lâm không kìm được mà khẽ lắc đầu. Đạo môn này cũng hơi ‘lắm tiền nhiều của’ quá rồi.
Nơi đây tổng cộng mấy vạn người đó, mấy vạn phiến lá trà, giá trị của chúng không thể đo lường nổi.
“Chư vị, cùng uống.”
“Đa tạ tiền bối!”
Mọi người nói một tiếng tạ ơn rồi đồng thời ngửa đầu uống một hơi cạn sạch trà ngộ đạo, ngay cả phiến lá trà xanh ngát cũng được nuốt thẳng vào, không ai nỡ lãng phí tài nguyên quý hiếm này.
Một luồng cảm giác huyền diệu khác biệt với Thanh Linh khí hiện lên trong lòng, Bạch Đông Lâm cẩn thận lĩnh hội nó, thần hồn được quấn lại bởi một luồng sáng xanh, trở nên cực kỳ nhạy cảm, linh động.
Keng!
Tiếng ngọc vang thanh thúy lại truyền từ bạch ngọc đài tới lần nữa. Vô số ký hiệu chớp nháy lên, Bạch Đông Lâm cảm giác mai lưng đen than dưới chân khẽ run lên, một phần đạo vận bay lên, bọc lấy hắn vào trong.
Huyền quy đạo vận và trà ngộ đạo, hai yếu tố ‘hợp bích’, tức thì nảy sinh biến hóa không tưởng tượng nổi. Trong phút chốc, Bạch Đông Lâm nhập vào trong một trạng thái huyền diệu khó giải thích, khó tả bằng lời.
Hàng loạt đạo âm truyền tới từ hư không, đại hội luận đạo đã bắt đầu.
Tất nhiên người luận đạo là lượng lớn đại năng bên trên bạch ngọc, hạng tu sĩ như Bạch Đông Lâm chỉ cần nghe, lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa, thiên phú mỗi người.
Hai mắt nhắm chặt của Bạch Đông Lâm khẽ run lên. Trong rất nhiều đạo âm huyền ảo, hắn nghe thấy được giọng của Lưu Đông Xuyên.
Không hề lệch khỏi suy nghĩ của hắn. Trong số những người luận đạo này, có một nửa là đại năng Đan Minh. Sợ là chuyến này bọn họ không chỉ luận đạo đơn giản vậy thôi.
Không kịp nghĩ nhiều, trong nháy mắt, Bạch Đông Lâm đã đắm chìm vào trong vô số cảm ngộ.
Tất nhiên đạo mà mấy đại năng này luận là đạo khí tu, nhưng nó cũng không phải hoàn toàn vô dụng với Bạch Đông Lâm.
Trong đó có phần liên quan tới việc cảm ngộ pháp tắc, vận dụng, dung hợp các thứ. Thật ra, trong quá trình này, khí tu hay thể tu đều có chỗ tương thông với nhau, không hề thiếu gợi ý cho hắn.
Tuy là Bạch Đông Lâm chỉ đi theo đạo thể tu, nhưng đối với các loại tri thức, dù là loại nào hắn cũng không từ chối.
Đại đạo, trăm sông đổ về một biển, thu thập tinh hoa, uẩn dưỡng đạo của bản thân.
Tu luyện không có tháng năm, đặc biệt là khi đã đắm chìm vào loại cảm ngộ thâm sâu này, người ta hoàn toàn không cảm giác được sự lưu chuyển của thời gian.
Bên trong quang giới vĩnh hằng.
Trải qua chín chín tám mươi mốt ngày ngao luyện, ngọn lửa vàng cháy hừng hực bên ngoài Thanh Đồng Đại Đỉnh từ từ tắt đi.
Keng! Nắp đỉnh to nặng bị đánh bay, rơi mạnh xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to. Đụn khói nóng bỏng tỏa ra ngoài, một bóng hình nhảy ra khỏi khói mù lượn lờ một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận