Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 415: Đồ hẹp hòi

Suy cho cùng thì Đan đạo tông môn cũng là dựa vào cái này để kiếm sống, kết quả của những cuộc thi đấu trước đây cũng đúng là như vậy, quán quân gần như đã được đệ tử của Đan Minh chiếm hết, nói trắng ra thì những thế lực còn lại chính là chạy cùng mà thôi. Họ đến chứng kiến sự hùng mạnh của thế lực Đan Minh!
Nếu có thực lực mà không phô bày ra thì chẳng phải là áo gấm đi đêm sao.
Trong không gian khối lập phương màu bạc, Bạch Đông Lâm đã suy diễn ba ngày trời chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có vô số ký tự lưu chuyển.
Sắc mặt bình thản, phá giải vòng này đối với hắn mà nói không phải là chuyện khó khăn gì, nếu không phải vì sợ ảnh hưởng đến những nhiệm vụ tu luyện khác của Thần Hồn thì hắn không cần ba ngày đã có thể suy ra được rồi.
Ngón tay khẽ cử động, hút lấy vài loại dược liệu, ngọn lửa màu xanh bùng lên trong lòng bàn tay, rèn luyện chiết xuất dung hợp, một viên đan dược đơn giản đã được luyện chế ra trong nháy mắt.
Ném viên đan dược vào bức tường màu bạc, ánh sáng lóe lên, viên đan dược hòa tan.
Độ trùng khớp dược tính: Một trăm phần trăm.
Trên bức tường màu bạc từ từ hiện ra một kênh vòng xoáy, Bạch Đông Lâm đứng dậy, nhẹ nhàng phất tay áo và bước vào trong đó.
Bạch Đông Lâm vượt qua vòng xoáy của bức tường bạc tiến vào cửa ải thứ hai trong không gian, bên trong không gian hình lập phương chẳng khác gì trước, chỉ là khối vật chất trôi lơ lửng giữa không trung kia có kích thước gấp đôi.
Yêu cầu đối với dược tính của độc đan cũng tăng gấp hai lần.
Ý niệm lướt qua, những tài liệu luyện đan mới này cũng chẳng khác gì mấy so với suy nghĩ của hắn, và những yêu cầu trên giấy trắng kia cũng có vài điều nằm trong suy đoán của hắn.
Bạch Đông Lâm đã sớm lên ý tưởng trong đầu nên không cần cân nhắc gì thêm, hắn vung tay lên thu mấy loại vật liệu vào tay rồi dùng linh hỏa luyện, chỉ chốc lát sau độc đan đã ra lò, hơn nữa độ hoàn thiện là một trăm phần trăm.
Nghiệm chứng được những suy nghĩ của mình không hề có sai sót nào, Bạch Đông Lâm bắt đầu quét ngang một đường, chỉ mất nửa ngày đã đuổi kịp đại quân phía trước.
Cửa ải thứ bốn mươi mốt, tám đệ tử của Minh Ngục Môn đều bị đào thải hết.
Cửa ải thứ năm mươi hai, Liên Tâm bị đào thải
Cửa ải thứ bảy mươi hai, Bạch Đông Lâm đã đuổi tới mười ngàn người dự thi giỏi nhất.
Trận đấu càng về cuối thì tốc độ qua cửa của mọi người lại càng chậm, mà Bạch Đông Lâm vẫn bày ra vẻ ung dung không vội như trước, hắn không nhanh không chậm luyện chế mỗi một viên độc đan, hắn phải làm hết sức hoàn mỹ mới được.
“Ai u, đồ nhi ngoan ngoãn của ta đừng khó chịu, ngươi đã làm rất tốt rồi!”
“Ngươi còn trẻ, không sánh được với những tên quái vật nhỏ của Đan Minh kia cũng có thể hiểu được.”
Niên Niên ôm thật chặt Niên Tâm, áp cái đầu nhỏ kia vào ngực mình, nhẹ nhàng an ủi.
Liên Tâm vốn đang đau lòng gần chết lúc này lại bị làm cho nghẹt thở đến mức gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, Niên Niên thấy vậy thì lộ ra một nụ cười đắc ý, đúng là chiêu này có hiệu quả mười lần như một mà.
Trấn an được Liên Tâm rồi, Niên Niên liếc mắt nhìn Lưu trưởng lão một cái, giọng điệu thoải mái nói:
“Lưu trưởng lão, sao rồi? Ánh mắt nhìn người của ta không tệ đúng không? Tên Bạch tiểu quỷ kia đã qua được cửa ải này, hắn sẽ khiến cho tông môn của chúng ta vẻ vang!”
Vẻ mặt Lưu trưởng lão thoáng qua chút lúng túng, hắn ta tức giận trừng mắt với mấy đệ tử đứng sau lưng mình.
“Niên trưởng lão anh minh!”
“Nhưng với cái nhìn của lão đây thì tên Bạch Đông Lâm kia vẫn không dễ dàng đoạt được vị trí đâu!”
Dứt lời, Lưu trưởng lão đưa mắt nhìn về màn ánh sáng lớn giữa hư không, theo như trận đấu trong màn ánh sáng kia thì phần lớn người dự thi đã bị đào thải, màn ánh sáng cũng đã hiện rõ thứ tự của mười ngàn người được xếp theo cao cấp.
Bạch Đông Lâm vẫn ở vị trí trên dưới ba ngàn như cũ, xếp trước hắn chính là chín đệ tử của Đan Minh, trước nữa là khí tu, còn cả lác đác vài thể tu.
Lúc này đã đến cửa ải thứ tám mươi mốt, trận tranh tài này có tổng cộng chín mươi chín cửa ải, với tốc độ trước mắt của Bạch Đông Lâm thì phỏng chừng rất khó vọt vào được mười vị trí đầu, mà chỉ khi tiến vào được mười vị trí đầu của đại hội Đan Đạo mới có ý nghĩa!
“Ha ha, Lưu Dung à Lưu Dung, mắt ngươi cũng mờ thật đấy, có muốn cược một chút không? Tên tiểu quỷ này tinh ranh lắm, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
“Không cược, không cược! Lão đây đã giới luật rồi! Giới luật rồi!”
Lưu Dung nghe thế thì mặt đầy cảnh giác, hắn ta siết chặt chiếc nhẫn không gian của mình, trong đầu bỗng hiện lên chuyện cũ.
“Ha ha ha, đồ hẹp hòi!”
Thời gian cũng trôi cực nhanh, lại qua mười ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận