Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 71: Không chỗ nào không có nguy hiểm

Cảnh tượng tương tự xảy ra ở khắp các ngõ ngách trong không gian này, rất nhiều người tìm bảo cũng gặp phải ngã rẽ. Hai chọn một.
Chọn đúng thì sống, chọn sai thì chết!
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau họ lại gặp một ngã rẽ nữa, lần này là một ngã ba đường!
Mi Hồng Anh lại chọn ngẫu nhiên một tu sĩ. Chân của tu sĩ mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, những tu sĩ không bị chọn phải đều mang biểu cảm may mắn, ngoại trừ Bạch Đông Lâm.
Mi Hồng Anh nhướng mày, nói với giọng lạnh như băng:
“Không muốn chết thì nhanh tay nhanh chân một chút!”
Tu sĩ không may kia run rẩy đứng lên. Hắn ta còn làm gì được nữa? Hắn ta chọn thì vẫn còn một phần ba tỷ lệ sống sót, nhưng không chọn thì phải chết ngay lập tức!
Tu sĩ run rẩy đi vào trong sương máu, một lát sau cũng hét thảm một tiếng. Xem ra tu sĩ không may thật sự có hơi không may rồi.
Mi Hồng Anh tiếp tục chọn người, người này có một phần hai tỷ lệ sống sót. Vận khí tu sĩ sau này không tệ, đã chọn đúng đường nên không chết.
Đám người cứ đi một mạch về trước, gặp phải lối rẽ là ‘điều binh khiển tướng’. Không biết do vận khí Bạch Đông Lâm tốt hay là Mi Hồng Anh cố tình, mà chưa có lần nào nàng ta chỉ vào hắn, vậy là hắn trực tiếp nằm thắng cả đường.
Một đường ‘qua cửa chém tướng’, lúc đi xuyên qua một màn sương máu nữa họ lại phát hiện ra phía trước đột nhiên không còn ngã rẽ, sương máu cũng tan đi, xuất hiện trước mặt mọi người là một bức tường cao ngất. Không biết tường này được tạo thành từ kim loại gì mà trơn bóng, nhẵn nhụi.
Trên cái vách kim loại này có mười cái động lớn đen ngòm, sâu hoắm dàn hàng ngang, mọi người ở đây đề rõ nó có nghĩa là gì.
Cửu tử nhất sinh!
Trong mười cái động lớn này chỉ có một cái là đường sống, còn lại đều là đường chết!
Mi Hồng Anh không hề phái mười người tiến lên cùng một lúc. Mặc dù hiện tại đá dò đường còn sót lại chừng bốn mươi kẻ, nhưng tiết kiệm được thì tiết kiệm, về sau không biết sẽ còn xảy ra tình huống gì nữa.
Nàng ta bắt đầu chọn người ngẫu nhiên, thử từng cái, từng cái một. Lần này vận khí không tốt lắm, chết mất bảy người.
Biểu cảm Mi Hồng Anh thản nhiên, khuôn mặt những tu sĩ còn lại thì như sụp đổ rồi vậy. Sau nhiều lần giày vò giữa sống và chết, tinh thần họ đã gần như tiêu tùng rồi.
Mọi người đi qua thông đạo đen ngòm này, ra tới cửa động rồi họ phát hiện hai mắt mình sáng lên. Đây là một không gian dưới lòng đất rộng lớn, rực rỡ.
Ở trung tâm của không gian, một tòa cung điện màu đen sừng sững, cao vút.
Toàn cung điện được tạo thành từ thứ kim loại không biết tên, phản xạ ánh sáng âm u, lạnh lẽo của kim loại, trông cứng rắn không gì sánh được!
Thật ra cửa động này còn cách cung điện hơn mấy chục dặm nữa, giữa hai chỗ cách nhau một mảnh rừng rậm. Thật ra là cung điện này quá khổng lồ nên dù ở khoảng cách xa như thế nó cũng giống như đang ở trước mặt vậy!
Có tu sĩ muốn hóa thành độn quang bay về phía cung điện, nhưng vừa cách mặt đất đã bị trận thế vô hình ép cho quỳ rạp xuống đất, không tài nào nhúc nhích được.
Rõ ràng là ở đây có pháp trận cấm bay, họ chỉ có thể đi bộ xuyên qua rừng rậm về phía cung điện rồi.
Ngay cả khuôn mặt của Mi Hồng Anh, người bình tĩnh như không cũng trở nên nghiêm túc. Xem ra rừng rậm này không hề đơn giản.
Dưới sự thúc giục của Mi Hồng Anh, ba mươi mấy tu sĩ còn lại đi về phía rừng rậm. Đám tu sĩ cũng không phải người ngu, tất nhiên biết ở trước hung hiểm. Tất cả đều xốc lại tinh thần, thi triển đủ loại bản lĩnh, bảo vệ bản thân cực kỳ chặt chẽ.
Họ vừa đi vào chưa bao lâu quả nhiên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngay tức khắc, một kẽ hở không gian cực kỳ nhỏ xuất hiện, xẹt qua người một tu sĩ. Tu sĩ không hề phát hiện, đi thêm mấy chục bước mới biến thành hai nửa, ngã xuống mặt đất!
Sắc mặt mọi người khó coi. Đối mặt với kẽ hở không gian, phòng ngự của bọn họ không có chút ý nghĩa nào, đều sẽ như một tờ giấy mỏng.
Xem ra mảnh rừng rậm này giống với con đường trước đó.
Sống hay chết, hoàn toàn dựa vào vận khí!
Trong rừng rậm dưới lòng đất, đoàn người đã đi bộ được một canh giờ, mới đi được khoảng nửa lộ trình. Không chỗ nào trong rừng rậm không có nguy hiểm nên họ không dám tăng tốc độ.
Đoàn người xếp thành một hàng dài, ba người Mi Hồng Anh, Bạch Đông Lâm và lão đầu đi ở chính giữa, những tu sĩ ở đầu và cuối đội ngũ sẽ phải chịu nguy hiểm ở mức độ cao nhất.
Đoàn người mới đi được nửa lộ trình đã mất bảy, tám người. Có người bị độc trùng cắn đã lập tức biến thành một vũng nước màu xanh. Có người lại bị ngọn lửa bất ngờ xuất hiện thiêu thành tro bụi. Người thì bị hoa ăn thịt người nuốt trọn. Những người này chết theo nhiều cách khác nhau, chỉ cần gặp phải nguy hiểm là chắc chắn phải chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận