Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 420: Khẩu vị của ta tốt

Nụ cười trên mặt La Sa đã biến mất hoàn toàn, Bạch Đông Lâm đã lôi mười tám đời tổ tiên mình ra rồi, hắn ta còn có thể nói gì nữa? Biểu hiện của La Sa trở nên nghiêm túc, hắn ta ngồi thẳng người dậy, sửa sang lại trường bào rồi nói tiếp:
“Bạch huynh, chúng ta không vòng vo nữa, dứt khoát nói thẳng đi.”
“Ngươi ra cái giá, chỉ cần tại hạ có thể làm được, chắc chắn sẽ khiến Bạch huynh ngươi thỏa mãn!”
Bạch Đông Lâm giả bộ ngơ ngác nói: “Định giá? Định giá gì?”
Nếu đã nói ra, La Sa cũng không định giấu diếm gì nên tiếp tục nói: “Từ bỏ đại hội Đan Đạo lần này, rời khỏi đấu trường Địa cấp!”
“À là cái này à, nhưng tổ tông bên kia của ta…”
“Bạch Đông Lâm!”
La Sa mạnh mẽ cắt ngang lời Bạch Đông Lâm, giọng điệu trở nên uy nghiêm đáng sợ, đã chẳng còn dáng vẻ giả vờ bình dị dễ gần vừa nãy nữa.
“Ta biết ngươi có chút bản lĩnh, nhưng ngươi thật sự cho rằng ngươi nắm chắc phần thắng à?”
“Cuối cùng thì ngươi cũng chỉ là một thể tu, luyện đan không phải ưu thế của các ngươi, cuộc so tài thứ nhất chỉ làm nóng người mà thôi, trận thi đấu tiếp theo cần khảo nghiệm kỹ năng, ngươi chắc chắn mình hơn được ta?”
Giọng La Sa hơi chậm lại sau khi buông hai câu hung ác: “Ta cảm thấy ngươi nên nhìn rồi làm thế nào cho thỏa đáng, thứ tự của đại hội Đan Đạo này không quan trọng mấy với các thế lực, cùng lắm chỉ là cuộc tranh tài thường thôi.”
“Những thứ này bổn công tử đều có thể cho ngươi, nếu ngươi cố ý tham gia, đến lúc đó khó tránh khỏi dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng!”
Thế mới đúng chứ, giả bộ cái con mẹ gì, lẽ nào chỉ bằng dăm ba câu đã muốn giải quyết xong hắn à. Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, không để ý chút nào đến uy hiếp của La Sa.
“La công tử ngươi có thể bỏ ra cái giá gì? Khẩu vị của ta tốt lắm đấy, không nhìn vừa mắt mấy thứ tầm thường.”
Bốp bốp!
La Sa vỗ nhẹ tay, hai thuộc hạ đứng ngoài cửa đi vào rồi cung kính đưa hai hộp ngọc trắng lên.
“Bạch Ly Băng nguyên khí.”
“Địa Hồn Liên.”
“Chắc chắn ngươi biết hai báu vật này, thế nào?”
Giọng điệu La Sa kiêu căng, mỗi lần hắn ta lấy bảo vật ra đều có một cảm giác vui vẻ vô hình, hết cách rồi, ai bảo hắn ta có một người ta tốt đến thế.
“Vẫn chưa đủ!”
Bạch Đông Lâm nhìn lướt qua hai hộp ngọc rồi khẽ lắc đầu.
“Ngươi!”
Sắc mặt La Sa thoáng đen lại, bàn tay đặt trên tay vịn ghế siết chặt lại, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm.
“Tốt lắm! Quả nhiên khẩu vị không nhẹ!”
La Sa nói xong thì thoáng suy nghĩ một chút, hắn ta lại lấy một hộp ngọc ra từ nhẫn không gian của mình, để lên bàn rồi cẩn thận mở ra.
“Bây giờ đủ chưa?”
Bạch Đông Lâm đưa mắt nhìn qua rồi chợt lộ ra vẻ bất ngờ, La Sa này đúng là giàu đến nứt đố đổ vách, hắn có hơi không nhịn được muốn giữ hết lại!
Bạch Đông Lâm im lặng một lát rồi chậm rãi mở miệng.
“Cũng miễn cưỡng được.”
Lão tổ tông sẽ tha thứ cho ta chứ nhỉ?
Sau khi La Sa dẫn theo hai tên chó săn rời đi, thân hình Niên Niên ẩn trốn trong bóng tối âm thầm quan sát khẽ động, xuất hiện trước mặt Bạch Đông Lâm.
Đôi mắt xinh đẹp trợn mắt nhìn Bạch Đông Lâm, nói với vẻ tức giận: “Sao ngươi đồng ý với hắn ta dễ như thế?”
Bạch Đông Lâm nâng chén trà lên uống một ngụm, đôi mắt tán thưởng liếc nhìn Niên Niên đang nóng giận, vô cùng hàm ý, không quan tâm mà cười:
“Đồng ý? Ta đồng ý gì với hắn ta?”
Niên Niên sững sờ, lập tức phục hồi tinh thần, không tức giận nữa mà cười nói: “Ha ha ha, được lắm tiểu quỷ, độ vô sỉ của ngươi đã vượt qua cả sức tưởng tượng của ta rồi!”
Chẳng trách vừa rồi nàng ta thất lễ, chỉ trong thời gian ngắn, không ngờ lại có người vô sỉ đến trình độ này, vừa nhận lấy đồ của người ta, La Sa vẫn chưa ra khỏi cửa lớn Thính Vũ Hiên, tên này đã lật lọng rồi!
“Không, Niên tỷ trách nhầm ta rồi, chuyện này sao lại nói ta vô sỉ chứ?”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, đặt chén trà xuống, nói tiếp: “Lúc bắt đầu, chuyện này đã được định trước là không thể hòa giải, ta muốn đứng đầu cuộc thi, La Sa cũng muốn.”
“Thậm chí là, kể từ khi hắn ta bắt đầu chú ý đến ta ở trận đấu thứ nhất, chuyện này đã định trước rồi, những thứ này có nhận hay không thì kết quả cũng như thế.”
Bạch Đông Lâm nói xong thì dừng lại, nhìn ba hộp đựng ngọc ở trên bàn, nói với Niên Niên:
“Niên tỷ, ngươi có nhìn ra ba bảo vật này có điểm gì chung không?”
Niên Niên nghe vậy thì tỏ vẻ nghi ngờ, bảo vật chính là bảo vật, có gì mà đặc tính hay không, chỉ có điều tên La Sa này lắm của thật, nhìn thấy đống bảo vật này, ngay cả nàng ta cũng thấy động lòng.
Thân là tu sĩ Thần Nguyên cảnh, sự hiểu biết của Niên Niên cũng rất sâu rộng, cẩn thận suy nghĩ một lát, vẻ mặt kinh ngạc nói:
“Những thứ này đều rất hiếm có, thế nhưng đều không phải là bảo vật sử dụng trực tiếp, mà còn cần phải có rất nhiều nguyên liệu phụ trợ thêm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận