Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1933 - Sự tàn sát tĩnh lặng (1)

Vành mắt Thương Ngô ửng đỏ, không khỏi quỳ rạp trên mặt đất. Bạch đại nhân quả nhiên không khiến cho chúng sinh vạn tộc thất vọng, hắn lấy sức một mình chống đỡ đầu Thái A, không để cho một tên Tai họa đen tối nào bước vào vùng đất Hôi Tịch!
Vừa nghĩ đến đây, tình cảm cực nóng phun trào từ tận đáy lòng, Thương Ngô chỉ cảm thấy linh cảm hiện lên, vội vã móc cuốn sách ra từ trong lòng, không coi ai ra gì nhanh chóng viết rẹt rẹt.
"Thương Ngô các hạ, ngươi biết người này à?"
Vẻ mặt chúng Bỉ Ngạn khẽ biến, lúc này bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, thân hình đồ sộ lấy thân mình chống Thái A không phải là vị nào đó đứng sừng sững trong khe của cánh cổng Vĩnh Hằng trước đó sao?
Tuy khí tức vẫn mờ mịt không thể nắm lấy, nhưng trên các phương diện trang phục dáng vẻ đều là không khác gì mấy.
"Tai họa đen tối đâu? Đại quân Tai họa đen tối đi nơi nào?"
"Không nên chứ, cánh cổng Vĩnh Hằng đã bị phá rồi, Tai họa đen tối không thể không biết được, giờ này khắc này hẳn là phải cử binh xâm lấn rồi mới đúng!"
Bọn họ vội vã đi tới, chính là vì ngăn cản đại quân Tai họa đen tối, thế nhưng tình hình trước mắt thực sự làm cho bọn họ ngớ cả người.
"Các, các ngươi mau nhìn! Đó là cái gì!?"
Chủ Vạn Đồng trừng lớn mấy con mắt rậm rạp chằng chịt. Nàng đến từ Thần Đồng tộc nên ánh mắt vô cùng tốt, tầm mắt của nàng xuyên qua vòng xoáy đen kịt, nhìn thấy cảnh tượng phía sau nó. Tuy mơ hồ nhưng vẫn không thoát khỏi ánh nhìn của đồng thuật huyền diệu.
Đó là đại quân Tai họa đen tối đông nghìn nghịt không nhìn thấy phần cuối, khói mù đen kịt lượn lờ, từng tướng sĩ đều có vẻ mặt hờ hững, trong mắt lóe ra hung quang thô bạo tàn nhẫn khát máu.
Dòng lũ đại quân vượt qua đầu Thái A, sinh linh Tai họa đen tối đi ra từ thông đạo vòng xoáy giống như chưa tỉnh, không nhìn thấy người khổng lồ nguy nga trước mặt cùng với vòng xoáy đen kịt quỷ dị kia, mà là người này theo sát người kia bước vào trong vòng xoáy.
Xẹt --
Bất luận là tu vi loại nào, thấp từ quân tốt thập cảnh cho đến cao là đại tướng quân Bỉ Ngạn, một khi bước vào trong vòng xoáy, thân thể to lớn khổng lồ trực tiếp bị xoắn nát thành thịt băm, ngay sau đó sẽ hóa thành hạt năng lượng nhỏ bé nhất giống như biển ánh sáng rực rỡ, một tia không dư thừa dũng mãnh nhập vào trong nước xoáy thâm thúy không đáy.
Mà đại quân Tai họa đen tối hậu phương hoàn toàn không hề phát hiện bộ đội tiền phương đang chết thảm, vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên bước vào vòng xoáy bị thắt cổ thành hư vô.
Ừng ực!
Rất nhiều sự tồn tại Bỉ Ngạn, thông qua cùng chung thị giác của chủ Vạn Đồng đều nhìn thấy khung cảnh kinh khủng như cối xay thịt kia, đồng tử không khỏi co rụt, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.
Cũng không phải bọn họ thương thay cho kết cục của Tai họa đen tối, họ vui mừng còn không kịp ấy chứ, chỉ là kinh hãi vì sự khốc liệt và đáng sợ của thủ đoạn của sự tồn tại trước mặt, trong đại quân Tai họa đen tối nọ chính là có không ít Bỉ Ngạn ngang bằng với bọn họ đấy!
Lúc này lại giống như con chuột nhỏ dốt nát, cam tâm tình nguyện bước vào vòng xoáy, bị chết lặng yên không một tiếng động, không rõ ràng, sạch sẽ.
Sự im ắng không tiếng động đó, cách giết chóc như dây chuyền sản xuất ấy, mặc cho ai nhìn cũng phải thấy sợ hãi trong lòng, như thế còn đáng sợ hơn việc chém giết rống giận trên chiến trường nữa.
Im ắng, tàn sát kéo dài giống như máy móc, như thể sẽ đi thẳng đến vĩnh hằng.
Chỉ một cái liếc mắt thôi, trong một chớp mắt đã có trăm tỉ tỉ đại quân Tai họa đen tối bị vòng xoáy đen kịt cắn nuốt hầu như không còn.
Có hầu kết của sự tồn tại Bỉ Ngạn di chuyển, lòng bàn tay bị mồ hôi dính ướt, chỉ là thông qua hình ảnh mà thị giác truyền lại, bọn họ như thể ngửi được mùi máu tươi vô cùng tanh hôi.
Đương nhiên đây chỉ là ảo giác, dưới sự cắn nuốt của vòng xoáy chư thiên, tất cả mọi thứ đều không thể chạy thoát, bao gồm cả mùi hạt.
"Thương Ngô, vị, vị đại nhân này, rốt cuộc hắn là ai thế?"
Thống soái tối cao của đại quân, Tà Phong quân chủ đè xuống chấn động trong lòng, giọng nói mang theo một tia kính nể, nhẹ giọng dò hỏi, như thể rất sợ kinh động đến người khổng lồ lưng đeo Thái A.
"A? À, hắn là..."
Thần sắc Thương Ngô dại ra, cũng bị hình ảnh truyền tới dọa cho giật mình, Bạch đại nhân ở trong lòng hắn ta vẫn luôn là một sự tồn tại ấm áp vĩ đại, chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ có một mặt khốc liệt hung ác như thế.
"Bạch! Đại nhân nói gọi hắn 'Bạch' là được!"
Sắc mặt Thương Ngô hoảng hốt, nghĩ đến hôm nay, hắn ta căn bản không hề biết được lai lịch của Bạch đại nhân, chỉ vì được hắn cứu, lại kính phục tinh thần vĩ đại vì sự tồn vong của vạn tộc mà hiến thân của đối phương, cho nên mới đi theo sau bóng lưng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận