Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1184: Tiểu hài tử, có muốn ăn đùi gà không?

Bạch Đông Lâm vừa định rút hết thần thông thì thân ảnh bỗng khựng lại, thần sắc trở nên u ám đi.
Vù vù!
Một cơn gió lạ rít lên, thần quang của Bạch Đông Lâm bao quanh, làn da nhẵn bóng đến mức không có một lỗ chân lông nào bắt đầu nổi phồng lên nhiều vô kể, ngay sau đó, từng sợi lông xanh lục xoắn tít mọc lên, lan rộng một cách điên cuồng.
Những sợi lông xanh lục này quá là tà dị rồi, thần khu của hắn cứng rắn làm sao, cũng không sợ hãi các loại tiên khí khó đỡ, nhưng lại bị những sợi lông xanh lục nhìn như thể mềm mại này xuyên thấu qua sinh tử.
Không chỉ có thân thể mà ngay cả đến thần hồn đều sản sinh ra lông xanh lục.
"Vô Hồn Giả! Dị đoan! Thanh trừ! Xóa bỏ!"
Răng rắc!
Cơ thể Bạch Đông Lâm không ngừng nứt ra và mở ra thành những lỗ lớn, phủ đầy bên dưới những sợi lông dài màu xanh lục, những cái đầu với hai con mắt đỏ ngầu nhô ra, tứ chi, ngực, bụng, lưng, và đỉnh đầu...
Tổng cộng có mười hai cái đầu chui ra, vặn vẹo cứng ngắc, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm với đôi mắt đỏ rực, ý nghĩ hận thù và suy nghĩ giết chóc vô cùng vô tận, khiến con tim người khác trở nên lạnh toát.
"Cái, những cái thứ này..."
Lông mày Bạch Đông Lâm khẽ run lên, dưới sự quan sát và đánh giá của ý chí, phân tử trong cơ thể đã bị sự ô nhiễm ăn mòn, nhanh chóng đồng hóa về phía các phân tử kỳ lạ.
"Ánh sáng Nguyên Sơ! Diệt!"
Ầm ầm!
Thân thể khổng lồ bùng nổ, lửa của Thành Hồng Nghiệp bốc lên, ánh sáng tiêu diệt vô tận chiếu rọi khắp nơi, toàn bộ bề mặt hư vô như sơn màu đỏ rực.
Thần khu to lớn vô song không gì sánh được nổ tung một tiếng rền vang, Nghiệp Hỏa đỏ tươi cuồn cuộn dâng trào, hào quang của sự hủy diệt vô tận tỏa sáng khắp bốn phương tám hướng, chiếu rọi khoảng không hư vô đen kịt này thành một mảng màu đỏ tươi.
Bạch Đông Lâm đã hồi sinh trong không trung, cơ thể đã hồi phục trở lại bình thường, hắn lật lòng bàn tay lại và bắt được Kungunil xuất hiện từ trong khoảng không.
Hai mắt trông về nơi xa, trong quang cầu hủy diệt khổng lồ ấy, mười hai cái bóng leo lên một cách chậm rãi và quay đầu lại ngóng nhìn, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn.
"Chậc, thật là phiền phức!"
"Ny Ny, ngươi nên bồi thường cho ta thiệt tốt đi, một cái Chiến Bia thì không đủ đâu..."
...
Cách đây rất lâu, lâu lắm rồi, không biết là vào thời đại nào, ở một góc xó xỉnh hoang vu hẻo lánh của Càn Nguyên giới đã từng xảy ra hạn hán khốc liệt từ năm này qua năm khác, khiến cây nông nghiệp mất mùa thất thu.
Rễ cỏ và vỏ cây đã bị những người tị nạn ăn sạch, không biết có bao nhiêu người dân thường đã bị chết đói, có thể nhìn thấy xác chết ở khắp nơi ven đường.
Những lão ông thần tiên tu hành cũng biến mất, không còn thấy đâu, chưa từng nghe thấy lời cầu khấn của chúng sinh đang chịu khổ, chịu nạn.
Bởi vì bọn họ cũng khó lòng đảm bảo được tính mạng của bản thân mình, cuộc tấn công của ngoại tộc quá sức mãnh liệt, cũng không có thời gian rãnh để quan tâm đến sự diệt vong của thế giới phàm tục.
"Khụ khụ! Ta lại chết đói rồi à?"
Một thiếu niên gầy trơ cả xương bò nhổm dậy từ trong đống thi thể, hắn ta đã từng chết đi một lần, ý niệm cầu sinh hết sức mãnh liệt.
Thế nhưng nhân tính duy nhất còn lại ở trong tâm không cho phép hắn ta đụng đến bất kỳ thi thể nào của đồng loại, cho dù đã lâu lắm rồi hắn ta chưa ăn gì.
"Đây là kiểu thế giới gì thế? Hoang vu như vậy, vượt qua khoảng cách xa xôi như thế rồi mà chỉ thấy được nạn đói, cái thế giới này không còn mảnh đất nào có sức sống nữa hay sao?"
Mảnh đất có sức sống thì đương nhiên là có, nhưng phàm nhân như hắn ta thì làm sao dám vượt qua, Càn Nguyên giới quá rộng lớn, tai họa ảnh hưởng đến cả một vùng biên giới, dù người phàm có đi đến mức gãy chân đi chăng nữa thì cũng không thể trốn thoát được.
"Khụ khụ, vốn tưởng rằng khi sống lại thì có thể sống một cuộc đời rực rỡ, nhưng không ngờ rằng ta còn chưa bắt đầu thì đã bị chết đói rồi!"
Thiếu niên kia gương mặt còn non nớt nhưng dáng vẻ lại trông như bảy, tám tuổi, dù thế nhưng thần thái lại hết sức chín chắn.
" y da, thôi được, ta cũng không đi nổi nữa rồi, đến đây thôi vậy..."
Thiếu niên kia thở dài một các thê lương, vẻ tự chế giễu hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi kinh khủng, hắn ta từ từ nhắm mắt lại.
"Hự hự!"
Hửm? Thiếu niên kia khụt khịt mũi.
"Hự hự!"
Thơm quá đi! Là ảo giác sinh ra khi cận kề cái chết đấy à?
"Hự hự!"
Thiếu niên kia cuối cùng đã không chịu được sự mê hoặc, quyến rũ của mùi thơm kia, mở mắt ra một cách khó khăn, hắn ta kiệt sức, không còn nhìn thấy rõ nữa, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng màu tím.
"Tiểu hài tử, có muốn ăn đùi gà thơm phức không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận