Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1994 - Tử Hoàng (2)

Bạch Đông Lâm luôn cho rằng mình là độc nhất vô nhị, bây giờ xem ra tình hình đã thay đổi!
“Hê hê, ta muốn xem thử, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào!”
Oành…
Hư không toàn thân lập tức nổ tung, Bạch Đông Lâm tập trung một phương hướng, bắn thẳng vào trung tâm dây leo vô tận, vùng đất Căn Nguyên.
Bịch!
Thân hình như kiếm, xé rách tầng tầng lớp lớp dây leo, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách vô biên, rơi vào nơi hạch tâm của giới này. Nơi này trống rỗng, không có sương tím, cũng không có dây leo ở khắp mọi nơi, chỉ có một tòa thần điện cao chót vót toàn thân điêu khắc từ “Vĩnh Hằng Tử Tinh”.
Khí tức mênh mông, khí tức năm tháng vô tận lưu chuyển trên đó, giống như từ vĩnh hằng thời không cuối cùng, vượt qua đến đây.
“Bút tích lớn thật!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hơi thay đổi, tầm mắt khẽ dời đi, dừng trên một tấm bia đá cách thần điện không xa, chất liệu thân bia cao ngất không rõ, trên đó điêu khắc hoa tím sống động như thật, dây leo lá tím, cực kỳ hoa lệ, trên sách một đoạn văn tự như rồng bay phượng múa...
Chí cao vô thượng, vùng đất Tử Hoàng yên giấc ngàn thu.
“Tử Hoàng?”
Trong lòng Bạch Đông Lâm càng tò mò hơn, vì hành động liều lĩnh tiếp theo của mình có chút áy náy chắp tay, lập tức ý chí của người quan sát trút xuống, không để ý đến phòng ngự của thần điện, thu hết cảnh tượng bên trong vào mắt.
“Chuyện này… chuyện này không thể nào. Tại sao lại là nàng ấy? Ta không tin!”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm thay đổi rõ rệt, tâm loạn như ma, cảm xúc kích động trước nay chưa từng có, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại.
“Có lẽ chỉ là một bông hoa tương tự, dù sao...”
“Diệt…”
Bạch Đông Lâm tự diệt, né tránh tất cả trở ngại phòng ngự mạnh mẽ, sống lại bên trong thần điện phòng ngự trùng trùng điệp điệp, vẻ mặt chính diện đi tới trước mặt một quan tài thủy tinh.
“Tử Hoàng, một nữ tử giống Tiểu Tử như đúc?”
Tầm mắt rũ xuống, xuyên thấu qua thủy tinh, Bạch Đông Lâm sững sờ nhìn cô gái đang ngủ, làn da trong suốt hồng nhuận, có thần quang rực rỡ quanh quẩn lưu chuyển, dáng vẻ yên tĩnh an lành, ai có thể nghĩ tới, nàng đã chết, chết ở trước những năm tháng vô tận ấy.
Rõ ràng cách đây không lâu, hắn mới đưa Tiểu Tử về vùng đất Hôi Tịch. Lúc này đang nhảy nhót tưng bừng, làm sao cả hai có thể là cùng một người được?
Chỉ là trông giống thôi, Bạch Đông Lâm cho là thế.
Dù sao, khí tức huyết mạch tương tự giữa Tử Hoàng và Tiểu Tử, nghi là nguồn gốc huyết mạch của Tiểu Tử, xuất hiện tình huống hậu đại và lão tổ sau khi cách nhau vô số đời có diện mạo giống nhau cũng chẳng lạ lùng gì trong Chư Thiên vô tận.
Ở thế giới phàm tục đều là như thế, chứ đừng nói chi là thế giới có được sức mạnh to lớn siêu phàm, dáng vẻ giống nhau thì có là gì? Nói không chừng, Tiểu Tử chỉ là phản tổ thôi!
Bạch Đông Lâm cố gắng an ủi bản thân, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nếu không làm rõ, hắn sẽ không an tâm.
Lạch cạch!
Nâng tay dời nắp quan tài nặng nề, quan sát ở cự ly gần, càng cảm thấy Tử Hoàng này thật sự là quá giống Tiểu Tử, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào đều giống nhau như đúc, thậm chí bao gồm cả thần thái, khí chất.
“Có một phương pháp có thể xác định...”
“Tiền bối, đắc tội rồi!”
Bạch Đông Lâm vươn tay ra, nhẹ nhàng vén y bào nữ tử lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng trắng như tuyết trong suốt, vòng eo nhỏ nhắn, không chịu nổi một cái nắm chặt, thần quang rạng rỡ, cực kỳ chói mắt.
Tử Hoàng mặc áo bào, là bảo vật cực kỳ mạnh mẽ, cản trở hắn thi triển thủ đoạn, bất đắc dĩ mới mạo phạm như thế.
Bàn tay Bạch Đông Lâm trở nên hư ảo, sức mạnh dòng xoáy quanh quẩn trên đó, không để ý đến thần quang phòng ngự, chậm rãi đâm vào bụng Tử Hoàng, nhưng lại không làm tổn thương làn da tí nào.
Một lát sau, hắn thu hồi bàn tay lại, trong lòng bàn tay khẽ nắm một viên quang cầu màu trắng rực rỡ chói mắt, loáng thoáng có thể thấy bên trong có một bóng người nho nhỏ đang cuộn mình.
Đó là hắn!
Là huyết mạch của hắn!
Hai mắt Bạch Đông Lâm nhắm nghiền, vẻ mặt vô cùng âm trầm, từng luồng khí tức u ám âm lãnh phun ra, quanh quẩn bên ngoài cơ thể, hóa thành vô số ảo ảnh Thần Ma, ngửa mặt lên trời không ngừng gào thét.
“Tiểu Tử...”
Răng rắc...
Trong lúc lặng yên không tiếng động, bóng dáng Bạch Đông Lâm sững sờ trong chốc lát. Ngay sau đó thời không quanh quẩn bên ngoài cơ thể vỡ nát, âm thanh thanh thúy lạnh lẽo, trong Tử Tinh thần điện tràn ngập sự tĩnh mịch chết chóc.
Trong lòng tràn đầy hoang mang, sinh ra phẫn nộ vô tận, hoang mang với nhận thức bên ngoài, Bạch Đông Lâm lựa chọn đóng băng thời gian của bản thân.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, không ai biết hắn ở trong thời gian đóng băng bao lâu, vắt óc suy nghĩ, suy diễn tìm kiếm vô số lần, hy vọng có thể nhìn thấy chút sự thật phía sau một vài tin tức ít ỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận