Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1570: Sinh tử cân bằng (3)

“Kẻ địch tấn công…”
Đôi mắt Tường Vi Kiếm Thánh mở to, hắn bay lên trên hư không, pháp tướng phía sau bay lên, trường kiếm bản mệnh giận dữ chém móng vuốt quỷ dị.
Grừ grừ grừ!
Bóng tối cuồn cuộn như biến thành thực chất, móng vuốt, gai xương, xúc tua… Vô số những thứ kỳ lạ tỏa ra khí tức kinh khủng đều đánh vào trên màn sáng.
Rắc!
Cảm thấy có chuyện, rất nhiều tu sĩ bay lên trời cao nhìn lá chắn phòng ngự biến thành mảnh nhỏ rồi biến mất đều lập tức ngây người, ánh mắt sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Xong! Xong rồi…”
“Tại sao lại như vậy? Ở đâu ra nhiều quái vật như vậy chứ?”
Bình thường, chỉ cần những sinh mệnh kinh khủng này xuất hiện một con thôi là toàn bộ sơn trang đều phải trả một cái giá rất đắt mới có thể đẩy lùi nó. Nhưng lúc này lại có không biết bao nhiêu quái vật lộ ra từ trong bóng tối.
Bọn họ đâu còn khả năng phản kháng nữa chứ?
Ngay cả khuôn mặt của Tường Vi Kiếm Thánh, cũng trở nên trắng bệch, dường như chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
“Ôi! Chẳng lẽ thật sự là thánh nhân xuống trần ư? Nếu không phải thì sao lại dẫn đến nhiều quái vật như thế chứ?”
Long bà bà lắc đầu thở dài, biển kim quang ban nãy quá nổi bật trong bóng đêm nên dẫn quái vật tới là chuyền bình thường, nhưng số lượng quái vật lại vượt qua dự đoán của nàng.
“Chỉ có thể mang Tiểu Đoàn Tử chạy trối chết mà thôi. Tiểu cô nương, không phải lão thân không muốn giúp ngươi, mà ta thật sự lực bất tòng tâm, rõ ràng những con quái vật này đều tới vì ngươi…”
Long bà bà nhìn thoáng qua bé gái đang mở to hai mắt quan sát thế giới bằng ánh mắt áy náy, nàng vung tay lên ôm Tiểu Đoàn Tử vào trong lòng, mơ hồ có hai chiếc sừng rồng hiện lên.
“Ê a…”
Bé gái giống như một tờ giấy trắng, căn bản không hiểu được sự sợ hãi trong lòng những người lớn. Cái miệng nhỏ ngậm một ngón tay, giơ ngón tay nhỏ bé lên chỉ lên bầu trời bắt đầu quay cuồng.
Bầu trời đen kịt, sau khi phá vỡ màn sáng, rất nhiều tứ chi vặn vẹo không thèm đếm xỉa tới tu sĩ đang đứng trên không trung mà tất cả đều tụ lại một chỗ tấn công bé gái. Nơi nó đi qua, từng khoảng hư không biến mất.
“Không! Hài tử! Phu nhân…”
Đôi mắt Tường Vi Kiếm Thánh như muốn nứt ra, một dòng khí nóng bùng lên trong cơ thể, đau thấu tim gan, sợ hãi vỡ vụn, thân thể biến thành kiếm chi hoa hải liều lĩnh xông tới.
tới.
“Quả nhiên là vậy.”
Trong mắt Long bà bà lộ ra vẻ không nỡ, nhưng lý trí nói cho nàng biết, nếu ngươi không đi thì sẽ không đi được nữa đâu.
Trong hư không vũ trụ có một bóng dáng mơ hồ lơ lửng, ánh mắt rũ xuống nhìn tất cả những chuyện đàng xảy ra trên hành tinh này.
“Liễu Nhất Nhất.”
“Haiz, đúng là đau đầu, ta đã đánh mất nhị ca rồi, nếu làm nàng khôi phục ký ức thì không phải lại muốn chết muốn sống à?”
“Vì sự bình an của ta, cũng vì để nàng không đau lòng và khổ sở, hay là chờ cứu nhị ca về rồi mới nhớ lại trí nhớ của kiếp trước vậy!”
Bạch Đông Lâm thở dài, cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Có hắn chăm sóc, Liễu Nhất Nhất vượt qua một khoảng thời gian bình an không cần lo lắng không phải chỉ là một bữa ăn sáng à?
sáng.
Ù! Ù!
Tiếng kiếm ngân vang, hai thanh kiếm dài một trắng một xanh bay ra và không ngừng bay lượn xung quanh Bạch Đông Lâm, tỏ ra vẻ vội vàng.
“Ha ha, đi đi, bảo vệ nữ chủ nhân của các ngươi đi.”
Keng…
Được cho phép, Ngọc Đô Thanh Trúc nhảy nhót rồi biến thành hai cột sáng bắn ra.
“Không…”
Tường Vi Kiếm Thánh cắn nát hàm răng, máu tươi bên khoé mắt chảy róc rách. Hắn hận, hận sự bất lực của mình, ngay cả thê tử và hài tử của mình cũng không bảo vệ được.
“Ê a?”
Vô số tứ chi vặn vẹo ầm ầm vung xuống, một giây sau, bé gái đang mở to đôi mắt ngây thơ trong tã lót sẽ biến thành tro bụi.
“Giết!”
Kiếm ý sắc bén đóng băng thế giới.
Trong bức tranh tạm dừng, hai cột sáng chói mắt rơi xuống từ trên bầu trời, nơi nó đi qua, bóng tối biến mất.
Vô số quái vật vặn vẹo không còn sức phản kháng và tan biến thành mây khói dưới ánh sáng của kiếm.
“Giết…”
Ánh mắt của Tường Vi Kiếm Thánh ngây dại, hắn ngẩng đầu nhìn hư không. Trong lúc hoảng hốt, hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng tóc bạc mặc áo bào trắng, tay cầm hai kiếm một trắng một xanh chém một cái, bóng tối tan biến, vô số quái vật bị chém thành tro bụi.
hư vô.
Mạnh, mạnh thật!
Đây là điểm cuối của kiếm đạo ư?
Ù…
Tiếng kiếm thanh thúy vang lên, sau khi chém hết bóng tối lại gọi ánh mặt trời tới. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ đến từ phía chân trời lập tức chiếu sáng cả vùng đất.
Bóng tối đã đi qua.
“Hì hì hì!”
“Ê a! Giết! Giết!!”
Tường Vi Kiếm Thánh lấy lại tinh thần rồi quay đầu lại nhìn. Chẳng biết từ lúc nào, trên mỗi bàn tay bụ bẫm của nữ nhi ngoan của hắn đã cầm một thanh kiếm dài khéo léo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận