Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1494: Đại đạo không có điểm cuối (1)

Đây là ở thế giới Chư Thần, ngay khi Thế Giới Thụ bị tiêu diệt cũng đã xác định được sự việc, cho nên trong lòng hắn cũng không thấy ngoài ý muốn.
Nhân Đạo Vô Vi đã từng đi lại ở bên ngoài, nhưng lúc này không có cảm giác nguy cơ, rất hiển nhiên, khi đó chỉ là trạng thái thần hồn Nhân Đạo Vô Vi, cũng không thỏa mãn điều kiện cụ thể nào, cũng không phải là "hắn" trở về quá khứ.
Mà hiện tại, sau khi Dựng Thần Chú Ma, Nhân Đạo Vô Vi đã hoàn toàn có thể sinh tồn độc lập, không ỷ lại vào bản tôn, đồng thời thỏa mãn điều kiện cụ thể nhưng cũng bị hạn chế, không thể xuất hiện trên thế gian, nếu không sẽ có tình huống không tốt xảy ra.
"Khi nào ở đâu, một mắt xích quan trọng của quá khứ hoàn thành trở lại?"
Suy nghĩ trong lòng Bạch Đông Lâm xoay chuyển, nhìn qua tương lai, sự kiện lớn duy nhất có thể xảy ra chính là trận chiến phá bích, dường như xuyên qua cũng xảy ra vào lúc đó.
"Mà ta, làm sao tránh được nghịch lý thời gian?"
Về điểm này, Bạch Đông Lâm vẫn không có đầu mối như cũ, có lẽ chỉ có chờ Nhân Đạo Vô Vi trở lại quá khứ, hoàn thành bế hoàn thì hắn mới có thể hiểu rõ hết thảy.
"Chậc, thật đúng là... Thật thú vị!”
Bạch Đông Lâm đè suy nghĩ lung tung vô nghĩa này xuống, hiện tại điều hắn phải làm chính là mở ra cuộc chiến phá bích, trải đệm cho từng bước đi của hắn, hiện giờ đã có thể xác định tuyến thời gian của hắn đã bị đảo lộn.
Hiện tại là quá khứ, quá khứ là tương lai.
"Ta là bắt đầu, ngươi là kết thúc."
“Ngươi quan trọng như thế, lại tiếp tục gọi ngươi là Nhân Đạo Vô Vi sẽ hơi không thích hợp, vậy thì ban cho ngươi cái tên mới, gọi là…"
“Đạo Vô Chung!”
Đại đạo không có điểm cuối, không ngừng đi về phía trước, điều này cũng ẩn chứa ý nghĩa Bạch Đông Lâm vĩnh viễn không ngừng bước, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
“Đa tạ bản tôn!”
Đạo Vô Chung khẽ gật đầu, rất nhiều phân thân đều chỉ có được một chuỗi mã hóa mà thôi, có thể được ban cho cái tên độc đáo vốn là một loại tán thành.
"Sư tôn! Sư tôn!"
A Man có thể thật sự là người tình thâm nghĩa nặng, gào thét đến ruột gan đứt từng khúc, Đạo Vô Chung nhướng mày, giơ tay vung lên, đưa hắn ra ngoài.
"y..."
"A Man, ngươi hiểu rồi sao? Ta là sư tôn của ngươi, sư tôn của ngươi là một trong rất nhiều phân thân của ta.”
Ùng ục…
Ánh mắt A Man chấn động, vốn tưởng rằng sư tôn là người náo động trời đất, tung hoành cổ kim, thao túng tất cả tồn tại khủng bố, không nghĩ tới sự thật còn khoa trương hơn, đó chỉ là một trong rất nhiều phân thân sư tôn mà thôi!
"Sư tôn, đồ nhi hiểu rồi! Bí mật này, A Man nhất định dùng tính mạng để bảo vệ!”
A Man nói với vẻ mặt nghiêm trang, trong lòng rất cảm động, như vậy nghĩa là sư tôn tin tưởng hắn.
"Ta có chuyện giao cho ngươi đi làm."
Bạch Đông Lâm không thèm để ý khoát tay áo, ý niệm vừa động, một viên linh khiếu bị cắt xuống mang theo một phân thân trốn vào trong khí hải của A Man.
Đồng thời, tất cả các thông tin liên quan đến Ma La cũng như kế hoạch thăm dò Mẫu Hà cũng được đóng gói và truyền tải.
"Nhiệm vụ giao tiếp với Ma La, thu thập tình báo Mẫu Hà sẽ giao cho ngươi."
"Tuân mệnh! Nhớ kỹ pháp chỉ của sư tôn!”
A Man khom người lĩnh mệnh, lui về phía sau ba bước, thân ảnh nhoáng một cái biến mất.
"Kế hoạch phá bích giả cũng có thể bắt đầu..."
Thấp giọng lẩm bẩm một câu, ý niệm khẽ động, ánh sáng trắng trong lồng ngực nhộn nhạo lên, từng bóng người bước ra từ Quang Giới.
“Tiểu đệ!”
"Đại ca!"
"Huynh trưởng nhân!”
“Gặp qua Bạch huynh!”
Mười hai lâu chủ Bạch Nguyên Trinh, Dao Quang, Tiểu Tử Tiểu Tiểu, Liên Tâm Trích Tiên Nhận Vô Phong đều được thả ra, đứng trong hư không nhiệt tình chào hỏi Bạch Đông Lâm, cũng không câu nệ.
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ nhu hòa, ở chung với những người trước mặt này thoải mái hơn những lão quái vật Chúa Tể kia nhiều, dù sao cũng là "đồng lứa" mà, quan hệ cũng thân thiết.
"Các vị, chúc mừng các ngươi ở đạt được phần thắng trong Thiên Kiêu Chiến, đây là quà chúc mừng các ngươi."
Ngón tay khẽ búng, từng viên tin tức ngưng kết thành điểm sáng bắn vào trong đầu mọi người, lễ vật đến chậm này chính là bảo điển mà Chúa Tể đều chạy theo như vịt - Ý.
"Điều ta có thể dạy cho các ngươi đều đã dạy, muốn đi ra khỏi đạo của mình, phải dựa vào chính sự cố gắng của các ngươi."
“Trong vòng một vạn năm, các ngươi phải tăng tu vi lên tới Phong Đế đỉnh phong thì mới có tư cách tham dự kế hoạch của ta. Đúng rồi, tiến bộ nhanh cũng không nên vội vàng đột phá Thập Cảnh.”
Nếu lời nói của Bạch Đông Lâm mà để người khác nghe được, nhất định sẽ nói hắn điên rồi, vạn năm tiến vào Phong Đế đỉnh phong, còn đừng vội đột phá Thập Cảnh, đây là lời mà người có thể nói ra sao? Quả thực là điên cuồng!
"Tiểu đệ, gấp như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận