Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 302: Sau này độc sủng một mình ngươi

Cuối cùng, mặt trời phủ xuống, thần hỏa vàng điên cuồng thiêu cháy mọi thứ, hư không mất đi từng khúc, đại địa đầu tiên là hóa thành dung nham nóng bỏng, ngay sau đó đã bị đốt thành hư vô. “A a a!”
Đám tội phạm điên cuồng chạy trốn vào sâu trong lòng đất đều có vẻ mặt điên cuồng, tất cả đều hóa thành hư vô theo nham thạch thổ nhưỡng xung quanh.
Hừng hực!
Biến mất, toàn bộ tầng thứ năm mươi chín Hắc Ngục đều biến mất, ngay cả cột sáng đen kịt nơi trung ương đều bị thần hỏa vàng bao trùm!
Thần hỏa vàng muốn thông qua thông đạo lan tràn lên hai thế giới trên dưới, lại bị một luồng năng lượng thần bí gắt gao ngăn trở, không tiến thêm được.
Bạch Đông Lâm sống lại trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trong mắt đều là thần hỏa vàng, sau đó lại bị kim diễm điên cuồng sôi trào đốt thành hư vô.
Sống sống chết chết, sau khi luân hồi hơn một nghìn lần, biển lửa vàng bắt đầu từ từ nhỏ dần, không gian trên trời cao cách xa biển lửa bắt đầu khép lại. Sau khi sống lại Bạch Đông Lâm cũng có thể kiên trì thêm mấy cái chớp mắt.
Bạch Đông Lâm thừa dịp mấy cái chớp mắt ngắn ngủi này, liều mạng di động lên trời cao, cuối cùng cũng đi tới không gian ổn định, vừa sải bước ra, Chỉ Xích Thiên Nhai thi triển nháy mắt xuất hiện ở nơi cực cao trên bầu trời, cách xa biển lửa màu vàng!
Phù phù! Bạch Đông Lâm thở hổn hển, thân thể giống như than cốc khôi phục nhanh chóng, chớp mắt hoàn tất chữa trị.
“Tử Triệu!”
Bạch Đông Lâm hét lớn, trong biển lửa màu vàng truyền đến một tiếng đao minh, xoạt! Tử Triệu toàn thân đỏ ngầu bắn ra khỏi biển lửa vàng, Bạch Đông Lâm đưa tay phải ra tiếp lấy Tử Triệu.
Xì xì!
Tay phải bị Tử Triệu đốt thành than cốc, sau một lát Tử Triệu lạnh đi khôi phục màu đen kịt. Ý niệm dò ra, phát hiện Tử Triệu bình yên vô sự, trong lòng Bạch Đông Lâm không khỏi thở phào một hơi.
Nhìn thế giới đã hóa thành biển lửa vàng, sự mạnh mẽ của vòng mặt trời ấy đã vượt khỏi tưởng tượng của hắn, mọi thứ trong tầng này đều đã hóa thành hư vô, không gian tiếp cận biển lửa vẫn ở trạng thái biến mất, thật lâu sau cũng không thể khép lại.
Cũng may là hắn ở sát biên giới biển lửa, nếu như ở trong chỗ sâu, cho dù hắn có Bất Tử Bất Diệt, lúc này đây cũng phiền toái, Bạch Đông Lâm biết vậy nên lòng còn sợ hãi.
Quá càn rỡ rồi, lúc này suýt thì làm đến xảy ra chuyện.
Mẫu Hà, Chân Linh…
Bạch Đông Lâm hơi trầm ngâm, sau đó cũng quyết định từ bỏ, hoàn toàn dập tắt suy nghĩ uẩn dưỡng “Khí tu lộ tuyến Thần Ma”, thật ra đây cũng là chấp niệm khi bị nhị ca kiểm tra ra hắn không có thiên phú Chân Linh khí tu trước đây.
Chấp niệm vì sao ta không thể trở thành khí tu!
Hôm nay quyết định từ bỏ chấp niệm này, không chỉ bởi vì hắn không có biện pháp nào tìm tòi nghiên cứu ra bí mật cấm kỵ của Chân Linh, cũng bởi vì phản ứng kịch liệt của Mẫu Hà, những biến hóa quỷ dị đó khiến hắn không muốn tiếp tục thâm nhập tiếp xúc sâu với Chân Linh nữa. Hắn cảm giác phương diện này có tai hoạ ngầm không rõ, hắn không thích trên người mình xuất hiện thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Quả nhiên nhị ca nói không sai, ta đúng là thích hợp với con đường thể tu, cũng chỉ có thể đi con đường thể tu thôi, Bạch Đông Lâm ta cả đời này chỉ có thể chết trên con đường thể tu!
Bạch Đông Lâm suy nghĩ thông suốt, các loại tạp niệm chất chứa nơi đáy lòng bị chém thành hư vô, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái khó diễn tả bằng lời.
Nắm được bỏ được, có đôi khi từ bỏ, buông bỏ, cũng là một loại thu hoạch.
Buông được chấp niệm, hiểu ra bản tâm, Bạch Đông Lâm nhất thời cũng cảm giác thần hồn sáng tỏ. Thần hồn cường đại mơ hồ có chút tăng trưởng, đạo tâm cũng càng óng ánh trong suốt, ý niệm thuần túy, ý chí trở nên cứng cáp hơn.
Ánh sáng Sinh Mệnh Bản Nguyên sâu trong cơ thể lóng lánh ánh vàng, vô số Linh Khiếu giống như nhảy nhót hoan hô, cảm ứng đối với thiên địa pháp tắc càng thêm rõ ràng!
Bạch Đông Lâm mỉm cười, “con đường thể tu” còn biết tranh giành tình cảm à? Yên nào yên nào, sau này chỉ độc sủng một mình ngươi!
Khẽ động ý niệm, vòng tay Cực Đạo bay ra khỏi thế giới bản nguyên, tự động đeo trên cổ tay. Hai cái Thôn Linh Hồ Lô tràn đầy linh hồn cũng trôi nổi trong hư không, một tay bấm pháp quyết, hơn hai triệu linh hồn còn lại không dùng hết phun ra ngoài. Đông đảo linh hồn lập tức tiêu tán trong trời đất, Chân Linh đầy trời lốm đốm như sao trở về Mẫu Hà.
Làm xong mọi chuyện, Bạch Đông Lâm hơi chắp tay cong người với bầu trời, trong lòng mặc niệm, Mẫu Hà đại đại, xin lỗi lão nhân gia ngài, sau này đừng tìm ta nữa đấy!
Lão nhân gia ngài thật sự trâu bò, một lời không hợp thì cầm mặt trời đến nện ta, Bạch Đông Lâm ta thật sự chịu không nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận