Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 247: Thiên Địa Thị Thính

Thân hình khẽ động ra khỏi Thư Sơn trở lại Tử Trúc Cư, Tiểu Tử rời cổ tay, chậm rãi biến lớn, ý niệm chấn động trên không: “Đại ca! Tiểu Tử đã tạo ra quả trái cây thần thông thứ hai!”
“Ha ha ha, không tệ, Tiểu Tử ngươi làm rất khá! Yên tâm, đại ca sẽ không bạc đãi ngươi. Xem này, ngọc tủy nhũ vạn năm ngươi thích nhất!”
Bạch Đông Lâm lấy ra bình ngọc nhũ từ trong vòng tay, chất lỏng màu nhũ bạch bên trong hơi hơi xuất hiện bạch quang trong suốt.
Từ khi hắn thu được số lượng lớn tài nguyên tu luyện thì không còn dùng đến ngọc tủy nhũ vạn năm. Hiệu quả tẩy tinh phạt tủy của bảo vật này đã không có tác dụng đối với hắn, sử dụng cũng chỉ để hắn bổ sung năng lượng khổng lồ.
Còn đối với Tiểu Tử dị chủng mà nói, hiệu quả ngọc tủy nhũ lại tốt đến kì lạ, cho nên hắn mới cố ý giữ lại, chuyển cho Tiểu Tử sử dụng. Dù sao Tiểu Tử cũng là đại công thần của hắn, một đoạn thời gian rất dài về sau, khả năng quy luật thần thông của hắn phải dựa vào Tiểu Tử.
Ở chung với Tiểu Tử lâu như vậy không có có cảm tình mới là lạ, mặc dù tiểu tổ tông này hiện tại càng ngày càng nghịch ngợm, nhưng mà nó còn nhỏ nha, đánh mấy lần thì tốt rồi, hắn vẫn không ngại.
“Đại ca, ngươi nhìn xong chưa!”
Thấy Bạch Đông Lâm lấy ngọc tủy nhũ ra, tinh thần Tiểu Tử phấn chấn, nó đứng thẳng lên bắt đầu tản mát ra tử quang chói mắt. Cũng giống như lần trước, một đóa hoa nho nhỏ chậm rãi mọc ra, trong nháy mắt nở rộ, một tiểu cầu óng ánh trong suốt tỏa ánh sáng lung linh sinh ra.
Bạch Đông Lâm đè sự kích động trong lòng ngồi xếp bằng, xòe bàn tay ra chậm rãi nhận lấy quang cầu. Trong nháy mắt quang cầu tiếp xúc với lòng bàn tay hắn, một Linh Khiếu trong cơ thể lóng lánh như mặt trời nhỏ, quang cầu trực tiếp bị dẫn dắt vào trong Linh Khiếu.
Quang cầu trôi nổi ở trung tâm Linh Khiếu hơi hơi xoay tròn, hai loại quy luật quang, phong tự động khắc ghi vào Linh Khiếu.
Vô số tin tức huyền ảo xuất hiện trong tâm thần, các loại kỹ xảo sử dụng thần thông nháy mắt được Bạch Đông Lâm nắm giữ.
Thiên Lý Nhãn, thuận phong nhĩ, dung hợp làm một, Thần Thông Thiên Thị Địa Thính!
Bạch Đông Lâm mở hai mắt ra, hai cột ánh sáng chói lóa sáng lên trong mắt, đục một lỗ trên nóc nhà rồi vọt tới trời cao. Thân hình Bạch Đông Lâm khẽ động, trong nháy mắt xuất hiện trước cột sáng, đưa hai tay ra tiếp được quang trụ, xèo! Hai tay bị cháy thành hai vết thương nhàn nhạt, đảo mắt lại khôi phục như lúc ban đầu.
“Không tệ! Mới vừa nắm giữ sơ bộ đã có thể phá phòng ngự của ta, uy lực bất phàm!”
Ngắm nhìn bốn phía xem có gây nên sự chú ý của người khác không, thân người Bạch Đông Lâm khẽ động rồi lại trở về phòng. May mà hắn phản ứng nhanh, nếu không… sợ rằng cột sáng do đôi mắt bắn ra sẽ bắn thủng tầng mây, thu hút ánh mắt của cao tầng thánh tông.
Cái này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn, không ngờ là “Thiên Lý Nhãn” còn kèm theo một môn công kích, trong hai mắt có thể bắn ra cột sáng nhiệt độ cao cô đọng, có chút giống vũ khí laser.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Bạch Đông Lâm thi triển Thần Thông Thiên Thị Địa Thính. Vô số khung cảnh xuất hiện trong mắt, vô số âm thanh truyền vào trong tai.
Mắt Bạch Đông Lâm lộ vẻ hiếu kỳ, đây là cảm thụ hoàn toàn khác với sử dụng thần niệm quét hình. Phạm vi thần thông khống chế được đang ở trong Thái Thương cốc. Hắn biết rõ phạm vi cảm ứng của môn thần thông này có thể sánh bằng phạm vi thần niệm hắn bao phủ!
Bên trong thánh tông có rất nhiều tu sĩ đại năng, hắn cũng không dám tùy ý thi triển. Linh giác của tu sĩ đều rất bén nhạy, tu vi cao hơn hắn rất dễ dàng phát hiện ra sự thăm dò của hắn.
Nhưng Thái Thương cốc cũng không có người nào có tu vi cao hơn hắn, từng bức họa lóe lên trong mắt. Những cử động của tất cả mọi người trong cốc đều bị hắn nhìn trong mắt.
Khà khà, những nữ đệ tử này đúng là thích sạch sẽ, ban ngày tắm rửa, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe!
Bạch Đông Lâm chơi một hồi, dừng thần thông lại. Môn thần thông này dùng để rình coi, không đúng, là dùng để tra xét tình hình kẻ địch, so với thần niệm còn bí mật hơn, chỉ cần ở trong phạm vi có ánh sáng thần thông là hắn có thể thấy được, chỉ cần có gió là hắn có thể nghe được.
“Đại ca! Tiểu Tử thật là khổ cực!”
Tiểu Tử mềm oặt lăn qua lăn lại trên mặt đất, quấn lên đùi hắn, tử ngọc ảm đạm vô quang, hiển nhiên tiêu hao rất nhiều.
“Tiểu Tử, ngươi làm rất tốt, cực khổ cho ngươi rồi!”
Mắt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ cha già hiền lành, lấy bình ngọc nhũ ra nhỏ ba giọt ngọc tủy nhũ vạn năm lên người Tiểu Tử. Đây là mức cực hạn thân thể Tiểu Tử hiện nay có thể chịu đựng, cũng không giống như hắn có thể chống đỡ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận