Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 310: Đồ Nhai khiêu chiến

Vẻ mặt Bạch Đông Lâm rất là khó hiểu, hình như hắn bị coi thường rồi. Ai cũng cho rằng 5 năm nay hẳn không tiến bộ được tí teo nào thì phải. Lúc trước Đồ Nhai nhìn thấy hắn thì dù trong lòng bất mãn cũng không dám nói nhiều một câu. Thế mà hôm nay lại dám chặn đường, còn dùng loại ánh mắt khiêu khích nhìn hắn. Bạch Đông Lâm nhíu mày, giọng điệu chế nhạo:
“Đồ Nhai, hình như ta và ngươi có quen biết gì đâu nhỉ?”
“Ha ha, ta muốn đánh với ngươi một trận từ lâu rồi. Cái bản mặt thối hoắc của ngươi, đúng là càng nhìn càng khó chịu mà! Đi Thông Thiên tháp đánh một trận, ngươi dám hay là không đây?”
Âm thanh của Đồ Nhai rất lớn, giọng điệu lại cực kỳ bá đạo, khiến ánh mắt người trên đường phố đều bị hấp dẫn lại đây.
“Đấy không phải là Đồ Nhai à? Người đối diện hắn ta là ai thế? Đáng giận, hắn lại anh tuấn tiêu sái thế kia. Làm người từng lên mỹ nam bảng Thánh Tông như ta cũng cảm thấy hơi thẹn đây này.”
“Ta nhổ vào! Loại như ngươi mà đòi lên mỹ nam bảng à? Tự luyến thì thôi đi, lại còn không có kiến thức nữa chứ. Ngay cả Bạch Đông Lâm mà cũng không nhận ra à?”
“Bạch Đông Lâm? Chính là người bị giam vào Hắc Ngục kia à? Lúc đấy ta có đến trường đấu Vô Gian đâu, không nhận ra thì có gì lạ chứ.”
Bên cạnh Bạch Đông Lâm và Đồ Nhai vẫn trống trơn không có ai vây quanh, thế nhưng ý niệm của mọi người đều để ý tới quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Đây là sự khác biệt giữa tu sĩ và người phàm, phong cách của đám quần chúng ăn dưa cũng cao cấp hơn nhiều.
Vành tai Bạch Đông Lâm khẽ động đậy, tiếng nói chuyện của mọi người hắn đều nghe thấy hết.
Bạch Đông Lâm vốn không định để ý tới Đồ Nhai, chiến đấu với loại sâu kiến một ngón tay cũng có thể đè chết này chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Nhưng khi một số từ như ‘cá cược”, ‘bắt mở bát’, ‘đặt ai thắng’… này kia lọt vào tai thì hắn lại hơi động lòng, nhất thời bật ra một chủ ý nên cười nhạo, nói với Đồ Nhai:
“Thông Thiên tháp à? Ta còn tưởng ngươi kêu ta đến trường đấu Vô Gian cơ đấy. Cũng đúng, ngươi có can đảm này mới lạ.”
Đệ tử Thánh Tông nếu so đấu bình thường thì đều tiến hành ở Thông Thiên tháp, chỉ vài người có thù hận không hề hoá giải được, muốn đánh một trận sinh tử thì có thể đến lôi đài chiến ‘không chết không ngừng’ ở trường đấu Vô Gian.
Thế nhưng bản thân Thánh Tông là chính đạo, không đề xướng việc đệ tử tông môn tàn sát lẫn nhau nên muốn xin vào được cũng rất phiền phức. Hơn nữa, cho dù ngươi may mắn thắng trận thì cũng sẽ lập tức bị trục xuất khỏi tông môn.
Từ xưa đến nay, rất ít người tiến vào trận chiến sinh tử ở trường đấu Vô Gian. Nếu thật sự đến mức đó, còn không bằng đợi đến khi ra ngoài tông môn, hạ âm thủ thì có lợi hơn nhiều.
Mấy câu châm chọc của Bạch Đông Lâm vẫn có hiệu quả, Đồ Nhai siết chặt hai nắm tay. Năm năm nay, không giây phút nào mà hắn ta quên được nỗi nhục bị đánh bại dưới tay Bích Liêm. Ngày ngày chăm chỉ tu luyện, chính là vì muốn rửa sạch mối nhục này.
Nhưng Bích Liêm đã chết trên tay Bạch Đông Lâm, Đồ Nhai muốn thoát khỏi bóng ma thất bại trên trường đấu Vô Gian năm năm trước thì chỉ có cách đánh bại Bạch Đông Lâm mà thôi!
“Hừ! Trưa ngày mai ở Thông Thiên tháp, ta chờ ngươi!”
Đồ Nhai lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý tới mấy câu châm chọc của Bạch Đông Lâm. Bây giờ hắn ta chỉ muốn chiến đấu, chỉ có nắm đấm mới là chân lý, lảm nhảm mấy lời vô ích khác cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bạch Đông Lâm âm thầm cho đối phương một lời tán thưởng. Đồ Nhai đầu to óc thô này vẫn là tri kỷ đó nha, còn cho mình một ngày để chuẩn bị nữa kìa. Nói vậy thì tin tức hai người quyết đấu sẽ truyền đi khắp nơi, đến lúc đó càng nhiều người đến thì hắn kiếm được càng nhiều!
Trong lòng Bạch Đông Lâm rất chi là đắc ý. Hắn đưa tay vẽ ra một cánh cổng ánh sáng, nhanh chóng trở lại Tử Trúc Cư.
“Nghe gì chưa? Bạch Đông Lâm, kẻ đánh bại Thần Huyết Thánh Tông năm năm trước đã trở về rồi đấy!”
“Chính là Bạch Đông Lâm một quyền đấm chết cường giả Thần Thông Cảnh á?”
“Hừ, tin tức của hai ngươi lạc hậu quá rồi. Có người nói lúc trước tên Bích Liêm kia bị người giật dây, cố ý tự sát!”
“Nghe nói Đồ Nhai muốn quyết đấu với Bạch Đông Lâm ở Thông Thiên tháp, chúng ta mau đi xem đi!”
“Cùng đi đi! Cùng đi đi!”
Trong giới tân đệ tử mới nhập môn thì hai người Bạch Đông Lâm và Đồ Nhai đều là nhân vật nổi tiếng, làm mưa làm gió. Một người đã từng du ngoạn, đứng đầu Tân Tinh bảng nhưng lại bị tiểu nhân hãm hại, hoang phế năm năm trong Hắc Ngục.
Một người hiện là nhân vật xếp hàng thứ hai trên Tân Tinh bảng, hơn nữa đã trụ vững ở vị trí này suốt năm năm. Thực lực gần với người đứng đầu bảng: Thần Vô Khuyết.
Một là đệ nhất thiên tài bặt vô âm tín đã lâu, một là ngôi sao đang lên hiện nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận