Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 119: Minh Dự Cổ Giới

Lúc này, ở nơi sâu thẳm trong không gian Thứ Nguyên có một con quái vật khổng lồ xuất hiện, đây là một thế giới vô cùng to lớn! Lấp lánh ánh sáng chói lóa không thể nhìn thẳng! Đó là thế giới không thể phá vỡ! Thế giới khổng lồ bị nghiền ép trong không gian Thứ Nguyên, chậm chạp nhưng ổn định, mảnh vỡ không gian, không gian loạn lưu, Thời Không Phong Bạo, toàn bộ đều bị nghiền thành hư vô!
Nguy cơ trải rộng khắp không gian Thứ Nguyên cũng không thể lưu lại dấu vết nào trong thế giới bích.
Ở phía trước thế giới khổng lồ này là một thế giới còn khổng lồ hơn thế giới này không biết bao nhiêu lần!
Thế giới này trấn áp không gian Thứ Nguyên vô biên vô hạn, vô số đoàn Thời Không Phong Bạo cực lớn quấn quanh thế giới.
Dường như đây là một thế giới có sinh mệnh, từng hô hấp giống như đang thở ra, hít vào nguồn năng lượng, năng lượng cuồng bạo hình thành vô số vòng xoáy.
Bất cứ vật nào tồn tại trong không gian Thứ Nguyên tới gần vòng xoáy đều bị nghiền nát, sau đó hóa thành năng lượng thuần túy và bị thế giới hấp thu.
Với quỹ tích vận động của thế giới khổng lồ, không bao lâu nữa hai thế giới sẽ gặp nhau.

Càn Nguyên giới.
Trên Đông Cực Minh Hải vô biên vô tận.
Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc áo choàng trắng đứng trong hư không, trên áo bào trắng tinh là những đường hoa văn màu vàng, hoa văn ở sau lưng uốn lượn hình thành một con mắt màu vàng kim, con mắt ấy vô cùng huyền ảo, dường như có thể thấy rõ mọi thứ của thế giới.
Lão giả vươn tay phải ra, cầm một chiếc la bàn bằng đồng thau mang phong cách cổ xưa, trên la bàn có vô số văn tự đang xoay tròn, hình thành một quang cầu cực lớn, trong đó xuất hiện vô số điểm sáng, trôi nổi bất định.
Hai mắt lão giả gắt gao nhìn chằm chằm quang cầu phía trên la bàn, trong đáy mắt có vô số văn tự đang tràn ra.
“Thiên Cơ Lão Nhân, đã tính ra thời gian Cổ Giới xuất hiện chưa?”
Một giọng nói già nua truyền tới từ hư không, sau đó, một lão giả mặc áo bào màu đen phá không mà đến, đứng bên cạnh Thiên Cơ Lão Nhân mặc áo trắng.
“Kỳ lạ, kỳ lạ, tại sao lại đến trước thời hạn? Còn đến trước cả vạn năm, không đúng, từ cổ chí kim đều chưa từng xuất hiện tình huống này…”
Thiên Cơ Lão Nhân cũng không trả lời câu hỏi của lão nhân mặc áo đen, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào la bàn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lão giả mặc áo đen lắc đầu, lại nói với hư không:
“Đám gia hỏa các ngươi, còn trốn ở đó làm gì? Mấy vạn năm không gặp mà cũng không ra đây gặp mặt bạn cũ.”
Lão giả vừa dứt lời, không gian xung quanh truyền tới một trận rung động, sau đó mười mấy bóng người bước ra, đứng trong hư không, ngay khi mọi người xuất hiện, dường như không gian xuất hiện tình trạng vặn vẹo, thời gian bị khí cơ vô hình làm loạn.
Mười mấy bóng người, nam có nữ có, già có trẻ có, người có yêu có, có người lôi thôi, có người cầm sách Nho trong tay, sau đầu giống như lão tăng…
Những người này không nói lời nào, chỉ nhìn Thiên Cơ Lão Nhân.
Lúc này, cuối cùng Thiên Cơ Lão Nhân cũng rời mắt khỏi quang cầu trên la bàn, quét mắt nhìn mọi người, từ từ lên tiếng nói:
“Ba tháng sau, Minh Dự Cổ Giới sẽ giáng lâm.”
“Nhưng ta vẫn còn nghi ngờ, Cổ Giới không thể xuất hiện trước vạn năm một cách vô duyên vô cớ được, chắc chắn chuyện này có gì đó ẩn khuất.”
Một nữ tử tuyệt mỹ mặc cung trang, thần sắc khẽ động, lên tiếng nói:
“Thiên Cơ, ý của ngươi là có người đang giở trò?”
“Không thể nào! Toàn Cơ, ngươi đề cao bọn chúng quá rồi, cho dù là chúng ta cũng không thể quấy nhiễu sự chuyển động của Cổ Giới, bọn hắn càng không thể!” Lão giả mặc áo đen nhíu chặt lông mày, lớn tiếng nói.
Lão tăng có chín vòng phật quang sau đầu chắp tay trước ngực, cười mỉm nói:
“A di đà phật, theo bần tăng, mọi sự vạn vật đều có nhân quả, nếu có quả thì tất sẽ có nhân, Cổ Giới có biến, không thể không phòng.”
“Hừ, chúng ta cần báo lại chuyện này với lão tổ, nếu như bàn tay bọn hắn thực sự vươn đến Cổ Giới, nhất định phải diệt trừ!”
“A di đà phật!”
“Thiện tai!”
Trong nháy mắt, thân hình mọi người đều biến mất, thời không bị nhiễu loạn cũng trở về bình thường.
Thiên Cơ Lão Nhân vẫn ở lại, cau mày, cảm nhận thiên cơ hơi hỗn loạn thì thở dài, sau đó cũng biến mất.
Thái Thương cốc, Tử Trúc Cư.
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên giường, Huyết Nguyên trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng, lượng lớn Huyết Nguyên bị xói mòn vì mở Linh Khiếu lập tức khôi phục như bình thường.
Sau khi khôi phục Huyết Nguyên, hắn tiếp tục áp súc Huyết Nguyên thành một chấm nhỏ, đầu nhập Kỳ điểm Linh Khiếu rồi lại mở ra một Linh Khiếu nữa.
Hắn thu công, mở mắt, một tia sáng màu đỏ hiện lên, Huyết Nguyên kích động trong cơ thể dần được bình ổn.
“Quá chậm, ta mới bế quan mấy ngày mà tất cả Linh đan linh thạch đã dùng hết rồi, vậy mà nhân khiếu Linh Khiếu mới mở ra đến một trăm, còn chưa đạt đến một nửa yêu cầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận