Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 567: Tuổi thọ quỷ dị

Hắn ta thật sự muốn bổ đầu Bạch Đông Lâm ra để xem thử. Tại sao một người trẻ trung ngời ngời còn một đống tuổi để phung phí như vậy, lại đi suy ngẫm về vấn đề bản chất và đen tối nhất của thế giới này. Đây thật sự là suy nghĩ của một tu sĩ trẻ tuổi nên có ư?
Tuổi thọ à…
“Tiểu tử, ta không biết ngươi đã nhìn ra điều gì. Nhưng ta không thể trả lời câu hỏi này của ngươi được. Đây cũng không phải là thứ bây giờ ngươi có thể nhắc tới.”
“Ha ha, tu luyện cho tốt đi, chờ đến khi ngươi đột phá tới Thần Ma Cảnh rồi lại tìm kiếm những thứ này cũng không muộn.”
Bạch Đông Lâm khẽ híp mắt lại, trong đầu quay cuồng suy nghĩ rồi thẫn thờ. Giây phút đó, hình như hắn đã nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như rơi vào một vùng tư duy trống rỗng.
Tu sĩ tu tiên vấn đạo là vì điều gì?
Vì sức mạnh cường đại ư? Có thể tự do tự tại, không màng tất cả? Hay nắm giữ vận mệnh của chính mình? E rằng hầu hết các tu sĩ vẫn là vì kéo dài tuổi thọ đi!
Dù sao, chỉ cần còn sống thì mới có được những thứ khác!
Từ lúc hắn bắt đầu tu luyện cho tới nay, trong lòng Bạch Đông Lâm vẫn luôn băn khoăn một điều. Đó chính là tuổi thọ của tu sĩ thế giới này.
Không nhắc tới sự chênh lệch về tuổi thọ giữa các cảnh giới khác nhau. Chỉ nguyên tu sĩ cùng bậc đã có sự khác biệt rất lớn về điều này.
Chẳng hạn như, hiện giờ hắn đã đạt tới Thần Thông Cảnh, dựa theo số lượng Linh Khiếu pháp tắc khác nhau được hấp thu nhiều hay ít, thì tuổi thọ cũng không giống nhau.
Ngắn thì chưa đầy vạn năm, sống thọ thì mấy vạn năm.
Mà sự chênh lệch về tuổi thọ giữa các tu sĩ Đại Năng thì càng đáng sợ hơn. Giống như tu sĩ Đại Năng của Cổ Giới, bởi vì hắn ta đã trải qua ảo cảnh trong Nguyệt Cung bí cảnh. Hắn ta đã từng hóa thành một vị Đại Năng kiếm tu, nên hiểu biết một ít đồ vật.
Có lẽ là do Đại Năng của Cổ Giới bị hạn chế bởi truyền thừa. Hơn nữa, họ còn bị trói buộc trong trời đất nhỏ hẹp, chưa kể tới việc thực lực yếu ớt, tuổi thọ cũng chỉ vỏn vẹn mấy trăm năm.
Thậm chí còn không bằng cả Thần Nguyên Cảnh của Duy Nhất Chân Giới!
Mà Đại Năng của Duy Nhất Chân Giới thì càng thú vị hơn. Theo như những tin tức mà hắn lấy được, tuổi thọ của Đại Năng nhỏ yếu cũng đã mấy trăm năm. Còn thọ mệnh của kẻ mạnh có thể lên tới một, hai triệu năm.
Nhưng Hung ở trước mặt này thì sao?
Theo lịch của sư đệ hắn ta, tính theo thời gian tử vong trong khu Táng vực của Cổ Giới. Tuổi thọ của Hung ít nhất đã vượt qua hai mươi triệu năm.
Còn có mấy vị như Ma La, Minh Dự Đế Quân, Hắc Vụ Ma Hoàng mà hắn đã từng tiếp xúc, thọ mệnh cũng không bình thường.
Cũng không phải là hắn cảm thấy tuổi thọ của những người này quá dài, mà quá mức khác thường với những Đại Năng “tuổi xuân mất sớm” khác.
Với sự hiểu biết sơ lược của hắn về năng lực của các cường giả Đại Năng, Bạch Đông Lâm cảm thấy thọ mệnh của những tu sĩ của thế giới này quá ngắn.
Đại Năng ít nhất cũng được coi là nửa bất tử, nên tuổi thọ chỉ có mấy chục triệu năm thật sự quá ngắn.
Càng kỳ lạ hơn là, tuổi thọ của những Đại Năng này đã ngắn thì cũng thôi đi, còn cao thấp không đều.
Ngắn thì chưa đầy một triệu năm, mà lão quái vật như Hắc Vụ Ma Hoàng lại sống tới năm mươi triệu năm.
Đây là một vài tin tức hắn biết được khi cắn nuốt ký ức còn sót lại của Hắc Vụ Ma Hoangg, nên dĩ nhiên chính xác không lầm.
Loại tình huống này quá mức quỷ dị.
Tuyệt đối không bình thường!
Còn có một điểm nữa, bao gồm cả lão tổ đức cao vọng trọng, trong kiến thức mà hắn tìm hiểu được, đều không hề nhắc tới những tin tức như vĩnh hằng, trường sinh, bất tử bất diệt hoặc sống thọ cùng trời đất,...
Điều này quá mức bất thường so với hệ thống tu luyện huy hoàng của thế giới này cùng sức chiến đấu mạnh mẽ.
Ví dụ điển hình của võ công cao cường mà bạc mệnh!
Nếu như đổi thành thế giới Hồng Hoang, tùy tiện một tiên nhân đều có thể tu luyện đến độ không còn lo lắng về tuổi thọ.
Hung càng né tránh câu hỏi này thì càng lộ ra vẻ cấm kỵ kỳ lạ. Hắn càng cảm thấy thế giới này có vấn đề rất lớn, nước sâu khó lường!
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sâu thẳm, dần bình ổn lại những suy nghĩ quay cuồng dần. Hắn khom người hành lễ với Hung, nói đầy biết ơn:
“Cám ơn tiền bối đã giải đáp, vừa rồi là vãn bối nói bậy.”
“Ừ, không ngại.”
Hung xua tay, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Dường như hắn ta đã mất đi hứng thú trò chuyện, cụp mi rồi khẽ hỏi:
“Tiểu tử, ngươi đã hiểu bước tiếp theo của thí luyện Cực Đạo rồi hả?”
“Vâng ạ.”
“Ừm, dựa theo quy tắc, ta sẽ che giấu tin tức của ngươi. Ngoài ta cùng vòng tay Cực Đạo cũng như lão tổ xét duyệt nhiệm vụ lần này ra, bất cứ người nào khác đều sẽ không biết tin tức của ngươi.”
“Mãi đến khi ngươi hoàn thành xong thí luyện, hoặc âm thầm mất mạng trong quá trình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận