Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1758 - Tiên triều của ta (1)

Trừ khi sử dụng một số bảo vật nghịch thiên vô cấp, hoặc là khoa học kỹ thuật đỉnh phong trong lĩnh vực thời gian thập nhất giai trở lên thì mới có cơ hội tạo ra một ít phiền toái cho thập nhất cảnh.
“Tiểu Côn Tử, ra ngoài tuyên bố văn thư chiêu hàng đi.”
Bạch Đông Lâm giơ tay vung lên, ném Càn Côn ra khỏi chiến hạm.
Tiên lễ hậu binh*, thể hiện lòng nhân từ của hắn.
*Tiên lễ hậu binh (
先礼后兵

): Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
“Á? Ta… ta...”
Càn Côn nơm nớp lo sợ, vẻ mặt như đưa đám, nhìn lướt qua cuộn giấy bỗng nhiên xuất hiện trong tay, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt.
Đại nhân! Ngài tha cho ta đi!
Hàng!!
Trên cuộn giấy đang mở ra, chỉ viết đúng một chữ “Hàng” rồng bay phượng múa, mơ hồ có vết máu chảy ra từ phông chữ đỏ tươi, bá đạo và hung hãn, tràn ngập sát khí khiến lòng người khiếp sợ.
Trán Càn Côn lấm tấm mồ hôi, cảm thấy cuộn giấy trong tay nặng không gì bằng, đời ông ta đã trải qua năm tháng dài vô tận, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một áng văn thư thuyết phục đầu hàng thẳng thừng như vậy, xem ra là do ông ta nghĩ nhiều rồi, đồng thời cũng đánh giá thấp sự bá đạo và tàn bạo của Bạch Đông Lâm.
Tuy rằng bản thân rất không muốn mở miệng, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy chữ ‘Hàng’ kia, tâm thần của Càn Côn giống như bị thao túng bởi một sức mạnh nào đó, cơ thể không thể không thể tự chủ được mà há miệng rống lên.
“Hàng——”
Hàng! Đầu hàng!
Vù, loạt soạt——
Không có gió nhưng cuộn giấy vẫn tự chuyển động, phát ra tiếng rì rào, loạt soạt, âm thanh rít gào dồn dập và cuộn trào dữ dội của Thiên Hà vang tận mây xanh.
Chỉ trong chớp mắt, chữ “Hàng” màu đỏ tươi phóng ra, lơ lửng trên bầu trời, rồi điên cuồng giãn nở đến tận khi che khuất bầu trời. Mỗi nét bút, mỗi hình ảnh đều tựa như một dòng sông máu chảy không ngừng, dòng sông máu dâng trào, cuốn ngược lại cả nhật nguyệt tinh thần, vô tận bóng dáng đáng sợ chìm vào bên trong.
Chốn Cổ Hồng Tiên Vực vốn an lạc và yên bình tức khắc bị bao phủ bởi máu tươi, sát khí khủng khiếp khiến hàng vạn linh hồn run sợ ngã xuống đất.
“Hỗn xược!!”
“Quả là một kẻ ngông cuồng!”
Lời mắng nhiếc giận dữ truyền đến từ sâu bên trong Thần Điện, những luồng sóng âm thực chất được hình thành dựa trên sự ngưng tụ các đạo văn, xua tan sạch sẽ hàng tỉ dặm mây máu.
Tiên âm mênh mang, hoa trời rơi rụng.
Mấy chục bóng dáng khổng lồ, uy nghiêm hiện ra từ trong Thần Điện, tất cả đều ngồi trên thần tọa, đôi mắt toát ra ý chí hừng hực, khí tức kinh khủng làm đảo lộn thời không xung quanh.
Thậm chí hình bóng của đối phương còn chưa xuất hiện, chỉ là sai phái tiểu tử Càn Côn rắm thối này ra ngoài khiêu khích, đương nhiên Cổ Hồng Tiên Đế sẽ không hạ mình ra tay trước, một lão giả trên sợi tóc có vòng xoáy tinh vân quấn quanh, ngầm hiểu trong lòng, khẽ nhắm đôi mắt lại, giơ một ngón tay ra.
“Chết!”
Răng rắc——
Bầu trời đỏ tươi thoáng chốc trở nên xám xịt, giữa thời không nứt ra một vết nứt khổng lồ, một tòa bảo tháp Mặc Ngọc chiếu sáng ra từ bên trong, thân tháp đen kịt chẳng qua chỉ mang tính tượng trưng, nhưng chất lượng lại cao đến dọa người, mỗi một phân tử của nó đều được hợp thành từ giới hạch khắc văn tự nén lại và chất chồng lên nhau.
Đây là tòa bảo tháp nặng hơn gấp mấy chục lần so với thế giới đại thiên!
Bất cứ nơi nào tòa tiểu tháp cao lớn này đi qua, thì nguyên tắc Đại Đạo đều ầm ầm sụp đổ đến đó, ngay cả những dòng thời gian cứng rắn nhất cũng bị phá vỡ từng tấc một và bắn vào trung tâm của từ “Hàng” giữa dòng sông máu trong tích tắc với tốc độ không thể nào quan sát được.
“Mệnh ta coi như xong!”
Bản Nguyên phân tử của Càn Côn run rẩy rên la dưới khí tức sắc bén, thân thể bắt đầu sụp đổ tan rã không cách nào ngăn cản.
Vụt!
Con rối Càn Nguyên Tử đang treo trên thắt lưng đột nhiên khẽ run lên, tán ra một màn ánh sáng bảo vệ Càn Côn.
Lão tổ tông ơi! Tạ ơn tám đời tổ tiên của ngài!
Lạch cạch lạch cạch! Bùm——
Lưỡi kiếm ánh sáng đen của vô cùng vô tận phóng ra từ dòng sông máu, cắt ngang dòng sông thời gian, chém xuống vận mệnh nhân quả, vạn vật hữu hình và vô hình đều tan vỡ và đổ sập dưới ý chí sắc nhọn.
“Chẳng qua chỉ có thế mà thôi.”
Lão giả nhìn chữ “Hàng” đang chậm rãi phân tán, trong mắt thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, thậm chí lão ta còn chẳng hề cảm giác được một tí dấu hiệu phản kháng nào, thì đã hóa giải được thủ đoạn đối phương, trong lòng không khỏi nghi ngờ liệu có phải họ đã phản ứng quá mức rồi không.
“Hử? Cẩn thận!”
Đôi mắt Cổ Hồng Tiên Đế lóe lên một nét kinh ngạc, sau đó mở miệng nhắc nhở, bóng dáng khổng lồ uy nghiêm vẫn còn ngồi trên thần tọa, không có ý định ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận