Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 909: Nhất khí hoá Tam Thanh

“Đối với tu sĩ phổ thông, mỗi bước trên chiến trường đều phải cẩn thận từng li từng tí, muốn có được nhiều điểm cống hiến như vậy không biết phải mất bao nhiêu thời gian, đánh cược sinh mạng bao nhiêu lần. Hơn nữa, bất kể lúc nào cũng có thể gặp phải bất ngờ ngoài ý muốn, chết bất đắc kỳ tử, công sức đổ sông đổ biển.” “Giống như nhóm Yêu tộc vừa rồi vậy.”
“Có điều, ta không sợ chết, nơi nào có nguy hiểm thì xông pha đến nơi đó, tích lũy điểm cống hiến rất nhẹ nhàng.”
Bạch Đông Lâm thôi không nghĩ nữa, ý niệm chìm vào trong thần hồn.
Phía trên bia đá đen nhánh thoang thoảng một mùi thơm mê hồn, đó là mùi hương của Thanh Linh khí!
Một viên cầu hư ảo hình thành từ Thanh Linh khí đang chìm nổi trong không gian thần hồn chờ thần hồn nuốt nó. Đây là khen thưởng từ ý chí thiên địa của Duy Nhất Chân Giới do giết được Dị tộc xâm lấn.
Bạch Đông Lâm tiến vào chiến trường có ba mục đích: hoàn thành thí luyện Cực Đạo, đổi hạt giống pháp tắc Duy Độ Thời Gian và Thanh Linh khí này, thứ nào cũng đều rất quan trọng!
Tác dụng của Thanh Linh khí cực kỳ ấn tượng, có thể giúp tu sĩ rơi vào đốn ngộ, như bơi trong đại dương của đại đạo, các loại pháp tắc, vô vàn ảo diệu có thể thu lượm tùy ý.
Trên trăm viên pháp tắc Linh Khiếu cần đặt vào ánh sáng Bản Nguyên, mở ra Linh Khiếu ẩn tàng, tu hành Ý Chí Chi Đạo, công pháp bí thuật cấm thuật thần thông và rất nhiều tính toán liên quan đến thần hồn…
Có Thanh Linh khí trợ giúp có thể giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Phù…
Bạch Đông Lâm thở ra một hơi trọc khí thật dài, chầm chậm mở hai mắt ra, hắn không chọn nuốt Thanh Linh khí ngay lập tức mà nhìn chăm chú khe hở màu đỏ bằng ánh mắt rực sáng, không hề mảy may che giấu sự tham lam.
“Cái khe hở giới này rất ổn định, tạm thời sẽ không biến mất, khà khà, hẳn là sẽ còn có cá mắc câu!”
Khe hở giới sinh ra không theo một quy luật nào, chẳng mấy khi mới gặp một lần, Bạch Đông Lâm quyết định ngồi đây ôm cây đợi thỏ. Tạm thời sẽ ở lại cho đến khi vắt kiệt hết giá trị lợi dụng của nó.
“Thần hồn của ta hiện giờ đã vượt qua giới hạn cao nhất của Thần Nguyên Cảnh, mặc dù nhờ đặc điểm không theo quy tắc của năng lượng cường hóa mà vẫn có thể tiếp tục mạnh lên nhưng muốn đột phá lên cảnh giới thứ chín lại không thể làm được!”
Trước khi đạt tới cảnh giới thứ chín, việc tu hành liên quan đến thần hồn và thể xác của tu sĩ hoàn toàn không chịu hạn chế.
Thiên địa cho phép tinh khí thần có thể có một mặt nào đó tồn tại hiện tượng đỉnh cấp. Tuy nhiên, đến cảnh giới thứ chín, khí tu gọi là Quy Nhất, thể tu gọi là Thần Ma, cảnh giới này yêu cầu tinh khí thần thống nhất và đồng thời đột phá!
Mặc dù thể xác của Bạch Đông Lâm rất mạnh, đã mạnh vượt thần hồn, nhưng rốt cuộc chỉ là Thần Thông cảnh, ngay cả Sinh Mệnh Bản Nguyên cũng chưa thăng hoa lần thứ nhất.
Không phải hắn cố ý áp chế cảnh giới của bản thân, chỉ là hắn quá tham lam, muốn mọi mặt đều phải mạnh nhất.
Mở tất cả Linh Khiếu ẩn tàng!
Đặt toàn bộ Chủ Linh Khiếu vào các pháp tắc khác nhau, hơn nữa còn liên quan đến rất nhiều pháp tắc cấp Vô Song tối nghĩa!
Đây chắc chắn là điều tu sĩ bình thường đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến, đặc biệt là mở Linh Khiếu ẩn tàng, ngay như Bạch Đông Lâm, từ xưa đến nay, hắn cũng chưa từng nghe nói trong trên vạn vị thể tu từng có vị thể tu nào mở Linh Khiếu ẩn tàng, nói gì đến Linh Khiếu Vô Hạn mạnh nhất.
Những dã tâm này kéo chậm tốc độ của hắn.
Nhưng Bạch Đông Lâm không hề đắn đo, tính thời gian từ lúc hắn tu luyện đến nay còn chưa đầy sáu mươi năm, tốc độ thế này là nhanh lắm rồi!
Hơn nữa, theo như hắn suy đoán, có Thanh Linh khí trợ giúp, cùng lắm là hai mươi năm nữa, chắc chắn hắn sẽ hoàn thành được dã tâm của bản thân, mọi chuyện sau này đều cứ thế nước chảy thành sông.
“Thần hồn không thể đột phá lên Thần Ma cảnh nhưng ta cũng không thể cứ thế dừng bước, chỉ dựa vào năng lượng cường hóa thì quá phí thời gian.”
“Vậy thì có thể lần lượt mở khóa kế hoạch kia…”
Bạch Đông Lâm nheo hai mắt, mơ hồ có thần quang lấp lánh, trở bàn tay một cái, một khối ngọc giản hiện ra.
Đây là truyền thừa Lưu Lãng Đế lưu lại, tách được từ trí nhớ của Độc Nha Miểu Miểu, dường như là xuất xứ từ truyền thừa của vùng đất Quy Khư thuộc Chư Thiên Vạn Giới…
Nhất Khí Hóa Tam Thanh!
Thùng! Thùng! Thùng!
Grào——
Từ trong khe nứt đỏ rực mơ hồ vọng tới tiếng rồng gầm rú kéo dài không dứt.
Răng rắc!
Một cái móng vuốt bao phủ bởi vảy rồng chi chít, lập lòe kim quang thò ra khỏi khe nứt, bấu chặt cứng lấy một bên mép rìa hư không của Chân Giới, đè ép, chui qua, bay xuống!
“Grào! Khí tức của Chân Giới! Mùi vị mới thơm ngon làm sao!”
“Tới đây nào! Các con của ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận