Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1955 - Cuộc đối đầu của người siêu thoát (1)

Những vùng đất bị mất đi đã hoàn toàn khôi phục, Tai họa đen tối bị tống cổ lại vào bóng tối, dáng vẻ hấp tấp hệt như bên trong hang ổ của chúng đang bùng lên một đám cháy dữ dội.
Khi vạn tộc lấy lại bình tĩnh từ trong sự hưng phấn, họ dáo dác đi tìm "Bạch", nhưng lại phát hiện vị thần bí ẩn này đã biến mất không tăm tích.
Đến tận lúc này, tên của màu trắng khủng khiếp đã trở nên nổi tiếng trong Tuyền Qua Chư Thiên vô tận.
Không Vô Chi Vực, thôn vực.
Vùng đất lúc ẩn lúc hiện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi bao phủ của Thời Không Tuyệt Đối đen trắng, vạn vật vạn pháp đều không tồn tại.
Bên trong Không Vô chỉ có một loại sức mạnh cắn nuốt quỷ dị và cực kỳ đáng sợ, một khi hết thảy mọi thứ có trong nhận thức không thể kiên trì ở nơi này được dù chỉ trong một khoảnh khắc, ắt sẽ hoàn toàn sụp đổ thành Hư Vô.
Nhưng ngay tại trung tâm của tuyệt vực hung ác này, giờ đây lại có một bóng người đang ngồi khoanh chân, Hư Vô xung quanh người ấy rơi vào trạng thái méo mó, khuôn mặt lập lòe chợt sáng chợt tối, mờ ảo mơ hồ.
Loạt soạt!
Người này đang cầm một cuốn sách trên tay, lật giở từng trang, như thể đang đọc say sưa.
“Trần lão ma, ngươi đang cười cái gì vậy?”
Bùm——
Tầm nhìn được kéo lên cao một cách điên cuồng, thăng hoa, tất cả những gì bên trong cảm nhận đều đang sụp đổ và tiêu tan, chờ đến khi ánh sáng và bóng tối trừu tượng dịu đi, bóng người ngồi khoanh chân ở trung tâm thôn vực đã đổi thành một vị khác, tựa như ánh sáng u ám tối tăm, méo mó và biến ảo, sự tà ác kinh hoàng không có cách nào diễn tả thành lời chiếu rọi vào trống rỗng vô lượng.
Bóng người tăm tối méo mó bất định này cũng đang xòe rộng lòng bàn tay và nâng một cuốn sách, những hình ảnh được mô tả trong các trang được lật mở hóa ra là bóng người trước đó.
Nghe được câu hỏi, bóng người trong sách khẽ nhúc nhích, ngay sau đó, tiếng cười khẽ vang vọng khắp cả trong lẫn ngoài thôn vực.
“Ha ha, Bà Luân Sát Đế, hình như ngươi có hơi sốt ruột nhỉ? Thế giới hiện tại bây giờ mới trôi qua chưa tới một Tiểu Diễn kỷ, thế này không giống ngươi cho lắm.”
“Chẳng phải lúc đầu ngươi rất tự tin sao?”
Trần – người siêu thoát cấp Tự Sự, trong mắt chứa đựng ý cười, đôi mắt rũ xuống, hờ hững nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay, trên trang sách hư ảo, hình bóng của Bà Luân Sát Đế vặn vẹo bóp méo đột ngột khựng lại giây lát.
“Hừ!”
“Muốn gạt ta đấy à? Giờ này phút này, vạn tộc Chư Thiên đã bị tử vong vô biên bao trùm, người nên gấp gáp là ngươi mới phải chứ?”
Giọng điệu của Bà Luân Sát Đế uy nghiêm đáng sợ, bố cục bên trong vùng đất Hôi Tịch bí ẩn mà xa xăm, tuyệt đối không thể xuất hiện sơ hở, chẳng qua tên Trần lão ma xảo quyệt này chỉ đang giả vờ bình tĩnh thôi.
“Ngươi nói phải thì là phải vậy.”
“Tóm lại, Bà Luân Sát Đế, hiện giờ ngươi cứ thành thành thật thật ở lại trong thôn vực chờ với ta đi!”
Giọng điệu của Trần rất độc đoán và mạnh mẽ, Bà Luân Sát Đế nghe những lời đó chỉ có thể im lặng và không có ý định phản bác.
Đúng thật là cả hai người đều là người siêu thoát cấp Tự Sự, thủ đoạn cũng không khác nhau là mấy, không ai có thể làm được gì đối phương, lúc này mỗi người đều bị cuốn vào bên trong sự bao phủ Tự Sự của đối phương và hóa thành ảo ảnh.
Vù vù!
Tiếng động vù vù khủng khiếp vang lên, tầm nhìn đột nhiên sụp đổ, trong một đợt ánh sáng và bóng tối đáng sợ móp méo, thôn vực lại lần nữa bị chồng lên một lớp “sức mạnh Tự Sự”, cả Bà Luân Sát Đế, bao gồm luôn hết thảy những thứ trong thôn vực đều rơi vào cuốn sách trong tay “Trần”.
Tầng tầng lớp lớp bậc thang Tự Sự, ngươi bẫy ta, ta bẫy ngươi, cho đến tầng vô hạn, tất cả họ đều bị giam cầm nơi đây, kìm hãm lẫn nhau, khó mà thoát ra được.
“Vậy thì xem ai sẽ là người cười cuối cùng nào!”
Bà Luân Sát Đế dứt lời cũng không tiếp tục nói gì nữa, nhưng sâu trong lòng lại lặng yên không tiếng động lóe lên một ý nghĩ chẳng lành.
Biểu hiện của Trần lão ma quá bình tĩnh, việc này khác biệt một trời một vực với tấm lòng thương người cao cả của Nhân tộc, người siêu thoát Tai họa đen tối có thể dửng dưng khi nhìn thấy cái chết của Chư Thiên vô tận, nhưng Nhân tộc và vạn tộc thì không làm được như vậy.
‘Đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề? Chẳng lẽ là......’
Con ngươi Bà Luân Sát Đế hơi co lại, trong tâm trí lóe lên một vòng ánh sáng bảy màu, bên cạnh đó là một đôi mắt lãnh đạm nhưng sâu thăm thẳm.
......
Biển Ảo Tưởng.
Vùng biển này đầy màu sắc rực rỡ, ánh sáng ảo ảnh vô tận, đây chính là ảo tưởng, hào quang, ánh sáng thần kỳ, tưởng tượng…… của tất cả các sinh linh trí tuệ.
Những “điểm sáng” vô tận lưu chuyển trên Khái Niệm hội tụ và ngưng kết tạo thành vùng biển Ảo Tưởng kỳ dị này, tọa lạc tại vùng đất chưa biết tên Không Vô Chi Vực, nếu không phải người siêu thoát thì rất khó đặt chân vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận