Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 807: Trái tim Thái Thản

Những người khổng lồ đạp trời mà đứng, hai tay xé trời xanh, ngửa mặt lên trời gầm thét, tay cầm xác Thần… Hóa ra, Thần cũng sẽ chết?
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ run lên, những bức tranh tĩnh mịch này lại có thể tràn ra một tiếng thở dài như vậy.
Cuối cùng, nhiều bức tranh bắt đầu sụp đổ, chỉ còn lại một khung cảnh vô cùng rõ ràng, dường như vĩnh hằng.
Đó là …
Vô số người khổng lồ Thái Thản đang quỳ trên mặt đất, liếc mắt không thể nhìn thấy phần cuối, ở chính giữa trung tâm là một bàn thờ cao, phía trên bàn thờ là một quả cầu lơ lửng tỏa ra ánh sáng chói mắt, có một vật thể lờ mờ trong ánh sáng vô tận.
Trái tim Thái Thản!
Trái tim Thái Thản!!
Trái tim Thái Thản!!!
Tiếng hét xé toạc bầu trời, vượt qua thời không, xuyên qua bức tranh trước mặt rơi thẳng vào trái tim Bạch Đông Lâm.
“Hả! Trái tim Thái Thản cái lông, đây không phải là Chiến Bia sao?”
Bạch Đông Lâm kinh ngạc, hắn thề vừa rồi hắn không hề đọc nhầm, vật thể trong quả cầu ánh sáng kia là một tòa tháp, ngoại trừ màu sắc khác nhau, nó giống hệt Chiến Bia.
Ầm ầm!
Chiến Bia khẽ run lên, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, xua tan những đốm sáng lộng lẫy xung quanh, bay quanh Bạch Đông Lâm, sau đó chìm vào trong thần hải trở nên yên tĩnh.
“Những bức tranh này được khắc trong huyết mạch của Thái Thản nhất tộc, đã được truyền lại từ đời này qua đời khác.”
“Đó là nói, có một Chiến Bia, một trong tám bộ…”
“Trong Chư Thần thế giới!”
Bạch Đông Lâm khẽ nhắm mắt lại, khép lại thần quang óng ánh.

Ong!
Cạch ——
Cửa lớn bằng đồng hơi rung lên, chậm rãi mở vào trong, thông đạo uốn éo tối tăm xuất hiện.
Khi Bạch Đông Lâm ra khỏi truyền thừa chi địa của tộc Thái Thản đã là một tháng sau, hạt huyết nhục vô tận trong cơ thể hắn đã phá vỡ giới hạn hai lần, cũng hoàn thành phân liệt chồng chéo, thực sự khiến hắn mất không ít thời gian.
“Ha ha ha, Bạch huynh, ngươi ra rồi, ngươi mà không ra nữa là con sâu rượu trong bụng ta có thể làm loạn đến lật trời!”
Thái Thản vương Liệt Diễm đứng sừng sững ngoài cửa bằng đồng, thần khu khổng lồ cực kỳ có cảm giác đè nén như thể chưa từng rời khỏi đây chút nào, thấy Bạch Đông Lâm đi ra là hai mắt hắn ta sáng ngời, tiếng cười to của hắn ta làm vô số đám mây vỡ tan.
“Liệt Diễm huynh, làm phiền ngươi quá!”
Duỗi tay không đánh người đang cười, huống chi tộc Thái Thản này còn đối xử với hắn khá tốt, Bạch Đông Lâm cũng không quá kiêu ngạo mà vội vàng khách sáo chắp tay đáp lại.
Chuyến này hắn không chỉ có thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thí luyện mà còn lấy được không ít chỗ tốt, quan trọng hơn là hắn biết được tung tích của một cái bia nhọn, tâm trạng của hắn đang cực kỳ sung sướng.
“Này, ngươi là bằng hữu của tộc ta, không cần phải khách sáo, đi uống rượu thôi!”
Bạch Đông Lâm nghe thấy vậy thì khẽ run ngón tay, không phải hắn sợ mấy bình rượu này mà là do gần đầy Thiên La truyền đến cho hắn rất nhiều tin tức quan trọng, nếu không phải hắn không nỡ bỏ thứ tốt trong cái hồ kia thì hắn đã rời đi rồi.
Nhưng nhìn thấy Liệt Diễm vương rất nhiệt tình trước mặt, gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn làm hắn không thể từ chối nổi, nếu không sẽ rất bất lịch sự.
“Này, được rồi, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh.”
Dù sao hắn đã hoãn hơn nửa tháng, ở lại thêm mấy ngày cũng không có vấn đề gì lớn.
“Ha ha ha, được! Không say không về!”
“Không say không về thì không say không về!”
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, sau đó hắn quay về hồ rượu với Liệt Diễm vương, ở đó có một đám Thái Thản vương đã chờ từ lâu.
Ba ngày sau.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, ngọn lửa ý chí trong cơ thể cháy hừng hực, ánh mắt say rượu mơ màng lập tức tỉnh táo lại, mùi rượu nồng nặc dần tan đi.
Nhìn xung quanh, những Thái Thản Cự Nhân kia đã quay về ổ ngủ say khướt, tiếng ngáy như sấm, chỉ một cái hít thở thôi đã khiến khu vực xung quanh rung chuyển dữ dội.
“Rượu không say người, người tự say.”
“Tuy mấy tên này nhìn như không tim không phổi nhưng trong lòng lại cất giấu rất nhiều chuyện!”
Trong đôi mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ suy tư, bởi vì những hình ảnh ký ức hắn đã thấy trong hồ truyền thừa, hắn rất hiển tình hình hiện tại của tộc Thái Thản.
Cũng hiểu vì sao thực lực của các tộc Thái Thản cấp cao đều tương đương nhau, phải khó khăn lắm mới có thể so được với Chí Cảnh Đại Năng cấp chín, việc tim của Thái Thản bị đánh mất ảnh hưởng rất lớn đến tộc của bọn họ.
“Xin lỗi, ta thật sự phải thu bia nhọn lại. Nhưng nhìn về tình cảm này, sau này tộc Thái Thản có thể đến làm việc dưới trướng của ta, cũng không đối xử tệ bạc với họ.”
Bạch Đông Lâm kìm nén tâm trạng chậm rãi đứng dậy, loại bỏ Pháp Thiên Tượng Địa, đứng thẳng trên hư không.
Hồ rượu trải dài ngàn dặm đã khô cạn, lộ ra linh quả chồng chất như núi dưới đáy, thuốc quý, hơi rượu nồng nặc bốc lên, sương mù lượn lờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận