Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 542: Trọc thanh chi hạn

Nó được gọi là “Một bông hoa, một thế giới”, là báu vật nghịch thiên nàng ta lấy được bên trong Long Phượng Thiên mộ. Chỉ riêng khả năng gia tốc thời gian của nó đã giúp nàng ta rất nhiều. Để tiến vào Trấn Ma Thần điện, nàng ta đã cố tình kiểm soát để mình dưới một ngàn tuổi, nếu không thì tu vi nàng ta càng mạnh hơn rất nhiều.
Lông mày của Mi Hồng Anh nhíu lại, trong tay nhiều lần kết pháp quyết nhưng vẫn không liên lạc được Già Lâu Kiệt.
“Sao thế nhỉ? Hắn ta rời đi trước? Hay là xảy ra chuyện rồi?”
Thầm nghĩ một lúc, linh cảm chẳng hiểu sao lại vô cùng bất an, đôi mắt nàng ta nghiêm túc.
Có chuyện rồi!
Một tu sĩ sẽ không vô duyên vô cớ gặp chuyện, hơn nữa thân phận của Già Lâu Kiệt cũng không bình thường, chắc chắn sẽ có nhiều lá bài hộ mệnh. Ngay cả hắn cũng xảy ra bất trắc, lục địa này thật nguy hiểm!
Mi Hồng Anh quyết đoán không do dự xòe bàn tay ra, đưa luồng năng lượng màu xám vào trong xúc xắc màu bạc, không đoái hoài gì đến tin tức nhiệm vụ mà lập tức xoay xúc xắc.
“Kết quả tung xúc xắc: Truyền thừa thứ năm!”
Âm ầm! Một cột sáng hỗn loạn, to lớn phóng lên cao, mang theo Mi Hồng Anh rời đi xa.
Sau khi rời khỏi đại lục, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta quay lại nhìn lục địa đang dần xa và trầm tư.
Là Bạch Đông Lâm làm sao?
Bùm! Bạch Đông Lâm bước ra khỏi không gian đáp mạnh xuống đất.
Nhìn cột sáng phóng đi, ánh mắt của hắn tỏ ra bất lực.
“Mười ba, trọc thanh chi hạn.”
“Đây là một thế giới đặc biệt vẫn còn trong giai đoạn đất trời sơ khai, thanh khí và trọc khí vẫn chưa tiêu tán.”
“Người làm nhiệm vụ cần tìm được hai loại khí này và dung hợp lại thành một mới tính là đủ điều kiện hoàn thành.”
Bạch Đông Lâm xem nội dung nhiệm vụ lần này, bởi vì thời gian trước bận rượt đuổi Già Lâu Kiệt nên không có thời gian để ý tới.
Nhưng vừa rồi khi hắn tìm kiếm tung tích của Mi Hồng Anh lại tình cờ phát hiện ra hai khu vực đặc biệt trong lục địa nhỏ bé này.
Không gian xung quanh nổi lên gợn sóng, hắn vượt qua không gian dịch chuyển lên trên trời cao.
Tại khu vực tiếp giáp với không gian, cũng là ranh giới giữa lục địa này và bên ngoài, nơi đó tồn tại một nhóm điểm sáng lung linh kỳ lạ.
Bạch Đông Lâm cảnh giác liếc nhìn ranh giới cách đó không xa, một cảm giác nguy hiểm quanh quẩn trong lòng hắn. Ranh giới này chính là Lưu Lãng Đế đặt ra để phong ấn nơi này, hắn đã từng thử vượt qua, nhưng bất kể thế nào, cứ đụng vào là chết!
Ngân Đồng đã bị hạn chế can thiệp vào quá trình thực hiện nhiệm vụ, chắc hẳn phần lớn là do những ranh giới như thế này.
Từ lúc Ngân Đồng bắt đầu khởi động, mọi nhiệm vụ luôn tự động chạy đến khi tất cả kết thúc mới thôi.
Là một trong bảy trụ cột của Trấn Ma Thần điện mà vẫn phải tuân theo quy tắc như vậy, không biết là do hắn không đủ khả năng can thiệp, hay là không dám làm trái quy định của Lưu Lãng Đế đặt ra.
Hắn ngừng nhìn tiếp, chuyện này cũng không cần quan tâm nhiều, trước mắt năng lực bất tử bất diệt của hắn vẫn chưa bị bại lộ với Ngân Đồng là một chuyện tốt.
Đưa tay chạm vào đoàn ánh sáng kỳ lạ trước mặt, như xuyên qua một tấm màng mỏng, lòng bàn tay lập tức cảm giác lạnh như băng.
Một lực hút to lớn đột nhiên phát ra từ lòng bàn tay, ngưng tụ một luồng thanh khí. Hắn kinh ngạc, lập tức thu tay lại, bước xuyên qua không gian đi vào sâu trong lòng đất.
Một khối vật chất không có hình thù đen thẳm lơ lửng trên lớp magma nóng chảy trong của lõi hành tinh, bên ngoài được bao phủ một màn sương đen cách nhiệt hoàn toàn với môi trường xung quanh.
Bạch Đông Lâm đưa tay vào, một cảm giác nặng nề đè lên lòng hắn, hắn nhanh tay nắm chặt luồng trọc khí rồi lập tức đi ra bên ngoài.
Nhìn vào lòng bàn tay, một bên thanh khí, một bên trọc khí xoay tròn cùng nhau. Đôi mắt hắn đầy suy tư.
“Thứ này gần giống với thanh khí và trọc khí thuở khai thiên tích địa của thế giới sơ khai trong truyền thuyết.”
“Nhưng cũng chỉ giống một chút, cơ bản vẫn có khác biệt lớn. Dựa vào tính chất phân chia ra, có thể chia thành khí tiên thiên và khí hậu thiên!”
“Trọc” tượng trưng cho thể chất, là thân thể; “Thanh” tượng trưng cho khí, cũng chính là linh khí.
Lẽ nào chuỗi truyền thừa này liên quan đến sự dung hợp dị chủng trong cơ thể tu sĩ?
Bạch Đông Lâm nhíu mày, mấy chục nhiệm vụ trước đây hắn cũng chỉ cho là trùng hợp, không có nghĩ sâu xa hơn.
Chân kinh của hắn vô cùng mạnh mẽ, từ đầu hắn đã không có ý định tu luyện truyền thừa của Lưu Lãng Đế, chẳng qua là muốn đi tìm một chút lợi ích mà thôi.
“Ha ha, thật đúng là lợi hại. Trước khi kịp nhận ra, nhiệm vụ đã bằng một cách nào đó mà nắm rõ thiên phú của ta trong lòng bàn tay và cho ra lộ trình phù hợp. Hiểu rõ ta hơn cả chính bản thân mình, quả thật là kinh khủng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận