Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1648 - Không thể nhìn thẳng (1)

Lực kéo kinh khủng làm Tù Xi bàn tay vỡ nát.
“Thứ quỷ gì!?”
“Lui!!”
Hai mắt Tù Diệu Không trợn tròn, sắc mặt hoảng sợ, phát ra âm thanh lớn nhất từ lúc chào đời tới nay.
Thần quang lấp lánh hóa thành dây lụa, quấn quanh hai người Tù Xi và Lộ Khả Khả, đột ngột tăng tốc lùi ra bên ngoài luồng sương mù, cuồng loạn nhanh chóng, xé rách cả hư không.
“Thất tỷ, làm sao vậy!?”
Tù Xi bị dọa cho mờ mịt, sững sờ nhìn Tù Diệu Không mất hết dáng vẻ, ngay cả đau đớn do cánh tay vỡ nát cũng ném ra sau ót.
Hô hô!
Tù Diệu Không thở hổn hển, mồ hôi lạnh thấm ướt áo bào, hai mắt nhìn chằm chằm vào sương mù, ánh mắt của nàng cứ như nhìn xuyên qua hư không, thấy Lý U trong thạch thất.
Cánh tay kia...
Khủng bố, cực khủng bố!
Có rất ít người biết, ngoại trừ thiên phú thức tỉnh khi Tù Diệu Không trưởng thành ra, thì nàng còn có một loại huyết mạch trời sinh mang tới khả năng kỳ dị, được xưng là “Linh đồng”, có thể nhìn thấy một vài thứ người thường khó mà phát giác được.
Máu tươi róc rách chảy xuống từ khóe mắt Tù Diệu Không, hai mắt xinh đẹp ẩn chứa phong tình vạn chủng, dần dần trở nên tĩnh mịch xám trắng.
“Thất tỷ!”
“Hoàng nữ điện hạ!!”
Tù Xi và Lộ Khả Khả trông thấy dáng vẻ của Tù Diệu Không, thì lập tức phát giác không thích hợp, hoảng hốt kêu gọi.
“Đi, đi...”
Thật lâu sau đó, Tù Diệu Không mới thoáng lấy lại tinh thần, khôi phục một chút sức lực, giọng điệu vẫn mang theo run rẩy.
“Đi, rời khỏi nơi đây, Khả Khả, đánh thạch thất vào chỗ sâu nhất trong thiên lao.”
“Việc này, cần bàn bạc kỹ hơn.”
Dứt lời, nàng không quay đầu lại mà bước vào lối ra, sắc mặt Tù Xi biến ảo một hồi, rồi vội vàng đi theo.
“Tuân mệnh!”
Lộ Khả Khả khom người lĩnh mệnh, tay lập tức kết pháp quyết, sương mù đen nhánh cuộn trào một hồi, có tiếng rít do vật nặng rơi vào không trung truyền đến.
“Tình huống gì thế?!”
Lý U mù mắt, suy nghĩ của hắn ta hoàn toàn không cảm giác được cánh tay duỗi ra kia, chỉ biết sau một hồi hỗn loạn ù ù cạc cạc, thạch thất lại điên cuồng hạ xuống.
“Hệ thống, khôi phục thương thế.”
[Tích! Khấu trừ một ngàn giá trị Tuế Nguyệt.]
Một luồng ánh sáng mờ mịt hiện lên trên mặt Lý U, hai mắt be bét máu thịt lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Lý U ngước đầu nhìn lên, nhìn thấy lỗ hổng không được đóng lại, sắc mặt vui mừng, không kịp nghĩ nhiều, thả người nhảy lên, vọt tới cửa sổ hướng lên trời.
Bùm bụp --
“A a a!”
Lý U hét thảm một tiếng, đột ngột lui trở về, chỉ thấy không chỉ da đầu mà ngay cả đỉnh đầu hắn ta đều bị tan rã thành hư vô, cái não che kín da thịt tuyết trắng còn bốc lên khói trắng.
“Hệ thống! Khôi phục! Khôi phục!”
[Tích, khấu trừ một ngàn giá trị Tuế Nguyệt.]
Hô --
Hắn ta thở một hơi dài nhẹ nhõm, Lý U nhặt lại cái mạng nhỏ, trong mắt lóe lên cảm giác nghĩ mà sợ, thiếu chút nữa sương đen quỷ dị kia đã nuốt đầu hắn ta luôn.
“Mụ nội nó, rốt cuộc đây là chỗ quần què gì vậy?”
Thạch thất vẫn đang rơi xuống với tốc độ chóng mặt, hắn ta không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
“Hình như vừa nãy Tù Xi không cướp được tấm bia đá, gợn sóng khí tức từ bia đá biến mất ngay lập tức...”
Lý U tỉnh táo lại, trong mắt lóe lên nghi hoặc, sau đó tâm tư suy nghĩ, đưa suy nghĩ vào trong không gian hệ thống.
“Hệ thống, triển khai không gian trữ vật.”
Một lát sau, một không gian trắng sáng không lớn không nhỏ hiển hiện trong đầu hắn ta.
“Ui ui!”
“Làm gì thế!? Hệ thống, người này chui từ đâu ra thế hả!?”
Vẻ mặt Lý U sững sờ, hắn ta đoán trúng rồi, đúng là bia đá Vô Danh ở trong không gian hệ thống, bị một người trần trụi đang ngồi xếp bằng, nắm chặt trong tay.
Trần trụi?
Lý U trừng mắt nhìn, cố gắng nhìn kỹ, lại phát hiện có làm thế nào cũng không thể nhớ nổi dáng vẻ của người kia, chớ đừng nói chi là có vài chi tiết.
Trong lòng xuất hiện quá nhiều tò mò, lại có suy nghĩ dũng mãnh lao tới, thề phải nhìn được nó rõ ràng.
“Ục... Khụ khụ!!”
Thất bại.
Ánh mắt hắn ta còn chưa tới gần, Lý U trợn tròn hai mắt, cảm giác lạnh cả người vọt thẳng lên đỉnh đầu, sợ hãi không tên chẹn ngang khiến hắn ta không thở nổi.
Chẳng lẽ là xấu hổ?
Trực giác nói cho hắn ta biết, tuyệt đối không thể nhìn thẳng vào bóng người trần trụi nọ, nếu không sẽ có khủng bố cực lớn giáng lâm.
Lý U lóe lên linh quang, đè sợ hãi xuống, suy nghĩ kết nối với hệ thống.
“Khụ khụ. Hệ thống! Đổi Thần Tàm Ti Bào...”
[Tích! Khấu trừ ba vạn giá trị Tuế Nguyệt.]
Một mảnh tơ lụa tối tăm điểm tinh quang lóng lánh, đột ngột xuất hiện trong không gian hệ thống, chậm rãi bay xuống, bao trùm lên bóng người, tự động co vào giống như vật sống, hóa thành một bộ áo bào đen lộng lẫy.
Trong mắt Lý U lóe lên vẻ đau lòng, từ trước đến giờ hắn ta còn chưa từng tiêu một khoản lớn cho mình như thế, dùng giá trị Tuế Nguyệt đổi lấy đồ chơi loè loẹt kiểu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận