Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 359: Bồi thường cho huynh

Bạch Đông Lâm nhìn thoáng qua Thần Vô Khuyết trên không trung. Bất kể thế nào thì lúc này hắn nhận được lợi ích lớn như vậy đều là công lao của Thần Vô Khuyết. Đương nhiên, Bạch Đông Lâm không hề cảm thấy hổ thẹn trong lòng, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân quá ưu tú nên dị bảo mới chủ động tới đầu quân. “Thôi được, bồi thường cho huynh một chút đi. Ta không thích nợ người khác.”
Dứt lời, Bạch Đông Lâm dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào ấn đường, kéo một thái cực đồ nho nhỏ ra. Ngón tay hắn khẽ bắn một cái, thái cực đồ lập tức chiếu vào chỗ sâu trong Thần Hồn của Thần Vô Khuyết. Trong thái cực đồ này có ẩn chứa cảm ngộ âm Dương Đại Đạo của hắn. Có thể đối với Thần Vô Khuyết thì thứ này còn có giá trị vượt xa tấm bia kia.
Dù sao huyết mạch trời sinh của hắn ta cũng truyền thừa pháp tắc Bản Nguyên thần thông âm Dương, cực kỳ thích hợp với âm Dương Đại Đạo. Trừ thứ đó ra, Bạch Đông Lâm quyết định giấu diếm chuyện bản thân cũng tiếp nhận truyền thừa, cứ để Thần Vô Khuyết đi tìm tông môn lĩnh thưởng. Đó vốn là thứ thuộc về hắn ta.
Như vậy coi như Bạch Đông Lâm đã trả món nợ về tấm bia.
Vù vù…
Sau khi Bạch Đông Lâm hấp thu hết bia Tiêm Giác Hoàng Kim, những bộ xương quỳ ở trên bình nguyên rộng lớn đột nhiên phát ra tiếng.
Chấp niệm không còn, một cơn gió cuốn qua, tất cả bộ xương đều tan vào hư vô.
Lúc này, Thần Vô Khuyết đang lơ lửng trên không trung cũng bừng tỉnh, hắn ta mở hai mắt, sâu trong ánh mắt hiện ra vô số chữ màu vàng, mơ hồ còn có hình ảnh âm Dương Thái cực đồ.
Cũng là nhờ âm Dương Thái cực đồ của Bạch Đông Lâm đã giúp hắn chịu được một phần áp lực, nếu không thì không biết bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại.
“Bạch huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thần Vô Khuyết nhìn xung quanh trống không, tế đàn không còn, biển xương cũng đang tan theo gió, hắn ta tỏ ra kinh ngạc, tự hỏi chỉ là nhận lấy truyền thừa thôi sao mọi thứ thay đổi to lớn như vậy.
“Thần Vô Khuyết, ngươi đã nhận lấy truyền thừa của thế giới này nên hẳn là mọi cơ chế đều đã kích hoạt, chúng ta có thể rời khỏi đây.”
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm vẫn lãnh đạm như cũ, hắn bình tĩnh nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có một số chuyện không cần thiết nói ra để tránh gây thêm phiền não.
“Được vậy thì tốt!”
Thần Vô Khuyết gật đầu, sâu trong đôi mắt có một chút vui mừng, truyền thừa hắn ta nhận được chính là binh trận, chỉ cần nộp cho tông môn là được rồi!
Nhưng trước hết phải rời khỏi cái thế giới hai chiều chết tiệt này đã, nếu không bị kẹt lại ở đây mãi mãi thì phát điên mất.
Hắn ta quay sang nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Bạch Đông Lâm, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, truyền thừa hắn ta nhận được quá mức to lớn nhưng Thần Vô Khuyết cũng không dám nói với Bạch Đông Lâm, dù sao người xưa có câu biết mặt khó biết lòng.
Bạch Đông Lâm không quan tâm Thần Vô Khuyết đang nghĩ gì, hắn động não thử dùng thần hồn liên kết với tấm bia Hoàng Kim Tiêm Giác.
Tấm bia khẽ rung động, bắt đầu dao động với tần số hỗn loạn sau đó lập tức bao phủ Bạch Đông Lâm và Thần Vô Khuyết, hình dáng hai người bắt đầu trở nên vặn vẹo, sau đó một luồng sáng lóe lên, hai người lập tức biến mất.
Tại thế giới hoang tàn, sâu trong một vực thẳm dưới lòng đất.
Bức tường đá đỏ thẫm vặn vẹo một lúc, sau đó trực tiếp vỡ tan, hóa thành hư vô rồi tiêu tán.
Bạch Đông Lâm cùng với Thần Vô Khuyết xuyên qua không gian, nhanh chóng thoát khỏi không gian hai chiều.
Đến tận khi trở về thế giới quen thuộc thì bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cảm nhận pháp tắc trong thiên địa, cảm nhận từng khí tức năng lượng, dù đây chỉ là thế giới hoang tàn nhưng lại cho họ cảm giác thật thân thuộc.
Hai người thầm nghĩ trong lòng, có chết cũng không đi tới chiều không gian thấp nữa.
Trong thần hồn của Bạch Đông Lâm, bia Tiêm Giác Hoàng Kim tỏa ra vầng hào quang nhạt, thế giới chiều không gian thấp này thật quá kỳ dị, trước khi Thần Vô Khuyết nhận được truyền thừa, cả chiều không gian tồn tại trong tấm bia, mà tấm bia lại đồng thời tồn tại bên trong chiều không gian đó như một vòng lặp không có lời giải đáp.
Điều này quả thật trái với lẽ thường, có lẽ đó cũng là một đặc tính của chiều không gian thấp hơn.
Hắn kiềm chế tâm trí của mình, sau đó giải phong ấn cho Bạch Tiểu Tiểu và Tiểu Tử, đánh thức hai bọn họ dậy.
Quyền khống chế thân thể cũng giao lại cho Bạch Tiểu Tiểu, thần hồn Vô Vi khoanh chân xếp bằng trong Thần Hải, hắn bắt đầu lĩnh ngộ truyền thừa vừa nhận được. Chuyện của Thần Vô Khuyết giao cho bọn Bạch Tiểu Tiểu xử lý.
Hắn cảm thấy rất không thoải mái khi ở chung với Thần Vô Khuyết, vốn dĩ bản tính của thần hồn Vô Vi là lạnh nhạt, hờ hững như thế, ở chung với người khác sẽ sinh ra khó chịu.
“Ummm, sao mình lại ngủ quên mất? A ~ cảm giác như đã ngủ rất lâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận