Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1608 - Cổ ma phá phong (1)

Bọn họ đúng là có chút lười biếng, nhưng lần này thiên địa dị biến quá mức đột nhiên, phạm vi lan đến quá mức rộng lớn, trong khoảng thời gian ngắn nhân thủ không đủ, có thể làm được trình độ này đã không tệ rồi."
Vẻ mặt Rama tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, có vài lời Bạch Nguyên Trinh nói không sai, lần này hắn ta đúng là không có tự mình thống lĩnh Trấn Ma Ti, mà là toàn quyền giao cho thuộc hạ.
Bởi vì hắn ta phải bận rộn chuyện quan trọng hơn.
'Nữ Đế, ngươi quá mức nhân từ, khó trách Bạch Đông Lâm sẽ gạt ngươi...'
Rama chớp mắt, cung kính khom người, nói: "Nữ Đế, nếu không còn chuyện gì khác, bần tăng xin được cáo lui trước."
Dứt lời, cũng không đợi Bạch Nguyên Trinh đáp lại, thân hình của hắn ta vặn vẹo một hồi, hóa thành điểm đen lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Vẻ mặt Bạch Nguyên Trinh biến ảo, sau đó thở dài một tiếng. Cũng không phải nàng ta không thông tình đạt lý, thần triều Đại Hạ bởi vì có sức mạnh niềm tin và Trấn Ma Ti nên có thể bảo vệ được năm phần mười con dân đã tốt lắm rồi, so với thảm trạng mười không còn một trong hơn một phần mười cương vực mà Thượng Cổ Thiên Đình thống trị, đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Thế nhưng năm phần mười con dân Đại Hạ là số lượng khổng lồ cỡ nào chứ. Đằng sau chuỗi số dài dòng ấy đều là những sinh mệnh đầy sức sống, bọn họ cũng giống như nàng ta, biết khóc biết cười, biết buồn biết vui.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Bạch Nguyên Trinh cảm thấy đau lòng không thôi, ngoài mặt thì nói là Rama thất trách, nhưng làm sao không phải là đang nói bản thân nàng ta chứ?
"Phá Bích, Phá Bích, cái giá lớn như vậy, thực sự đáng giá sao?"
Trong lúc nhất thời, đạo tâm đều có chút dao động.
...
Trấn Ma Thần Điện, không gian phong ấn ở nơi sâu nhất bày ra một vài quan tài đen kịt.
Ù ù ù --
Hư không nhộn nhạo, vặn vẹo, ác niệm vô hình vô chất hội tụ ngưng kết, hóa thành một khuôn mặt vặn vẹo.
"Khặc khặc khặc! Cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi, giấu sâu thật đấy!"
Hai mắt Đoạn Ác nhìn quanh, cảm nhận được một sức áp chế đặc biệt từ trong không gian kỳ dị xung quanh, là sức mạnh nhằm vào ác niệm, cũng là như thế mới khiến cho nó tốn nhiều sức lực như vậy.
"Cổ ma?"
"Không! Phải gọi các ngươi là kẻ xâm nhập dị giới mới đúng, kẻ xâm nhập vĩnh viễn ở lại trong trận đại chiến thời viễn cổ trước đó!"
"Chúng ta, là đồng loại!"
Hai mắt đen nhánh của Đoạn Ác ngày càng vặn vẹo tà dị, tràn ngập vẻ oán độc nồng nặc.
"Bạch Đông Lâm, ngươi cho răng trấn áp phong ấn vật chất chí cao của bản thần là không còn phải lo lắng điều gì nữa à? Hừ! Muốn đá ta ra khỏi cục? Nằm mơ đi!"
Ác niệm của đất trời rất khó ăn mòn thiêu đốt ngọn lửa ý chí của cường giả, đặc tính của nó không chỉ có ghê tởm, lại còn không thể xóa sạch được, nhưng cũng chỉ nhằm vào đám kẻ yếu như những con kiến hôi kia thôi.
Thế nhưng, dù cho tàn sát sạch toàn bộ sinh linh trong thiên địa cũng chỉ có thể mang đến phiền phức cho Mẫu Hà, đối với Bạch Đông Lâm thì không có chút ý nghĩa nào, ngoại trừ tiêu diệt Nhân tộc có thể sẽ làm hắn thương tâm khổ sở một chút, rồi thì không còn tác dụng khác nưa.
Nhiều tà mà cực ác đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là pháo hôi cấp thấp, không có cách nào tạo thành uy hiếp đối với sự tồn tại như kiểu Bạch Đông Lâm, thế nên Đoạn Ác chỉ có thể tìm kiếm lực lượng càng thêm cường đại.
"Khặc khặc khặc! Bạch Đông Lâm, chờ bản thần đi, ta sắp một lần nữa bước vào chiến trường ngay thôi!"
Đoạn Ác nhe răng cười đầy bệnh trạng, sau đó chợt hé miệng, phun ra dòng sông ác niệm chí cực đen kịt, trút vào trong quan tài trước mặt.
"Thức tỉnh đi --"
"Kẻ xâm nhập viễn cổ!"
Răng rắc! Ầm ầm!!
Quan tài nghiền nát, từng thân hình trắng bệch bước ra ngoài, hai mắt màu đỏ tươi như máu, dục vọng hủy diệt cực hạn khiến hư không cũng vì đó sợ run nghiền nát.
"Grao grao grao!!"
Tiếng rống giận đầy bạo ngược từ tầng dưới chót nhất của không gian trấn phong, xỏ xuyên qua đâm lên cao, hư không phong ấn nổ tung từng khúc một, cổ ma cấp thấp trong không gian thượng tầng cũng đều phát cuồng. Dưới sự truyền vào của ác niệm, thực lực của bọn chúng không ngừng dâng lên.
Ai cũng không biết, khi còn sống những thi thể này đến cùng mạnh mẽ đến mức nào, nhưng có thể tham dự vào trận đại chiến trước viễn cổ, còn có thể giữ cho thi hài bất diệt, nghĩ đến cũng chẳng yếu đi đâu được.
"Khặc ha ha ha!"
"Thân thể của bọn ngươi, bản thần thu!"
Vẻ mặt Đoạn Ác tàn ác, khuôn mặt vặn vẹo hóa thành một luồng sương đen chui vào trong cơ thể của cổ ma cao lớn nhất. Cổ ma ngửa mặt lên trời gào thét xung quanh giống như bị triệu hoán, hóa thành từng cột sáng hạt trắng bệch bắn vào trong cơ thể mới của Đoạn Ác.
Dung hợp, xây lại, trong không gian phong ấn tầng dưới chót nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận