Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1876 - Tự ngã không mê muội (1)

Có tình có nghĩa, hai bên đều sẵn sàng đánh đổi mạng sống vì đối phương, nếu để cho các sinh linh cấp thấp biết Vô Thượng Bỉ Ngạn vượt trên Chư Thiên cũng có thứ cảm xúc này, đoán chừng họ sẽ cực kỳ kinh ngạc.
Chính vì thế mà điều đó mới trở nên vô cùng quý giá.
Hơn nữa, đây cũng là điểm khác biệt cơ bản nhất giữa sinh linh vạn tộc và Tai họa đen tối, vượt xa sự khác biệt về hình thức tồn tại của sinh mệnh.
Theo quan điểm của các tu sĩ cấp thấp ở rất nhiều vùng hẻo lánh, khi cảnh giới đạt đến một mức độ nhất định, sau khi vượt trên tất cả, cường giả như vậy sẽ trở thành không thể mô tả, vô tình vô dục, vô tư vô tưởng.
Thực ra không phải vậy, trong Chư Thiên vô tận thực sự có cách thức tu hành này, đoạn tình đoạn dục, đến cuối cùng thậm chí sẽ trở thành ý chí thiên đạo, cũng như đại đạo, loại ý chí Chư Thiên này ở trạng thái trống rỗng vô tình vô ngã.
Loại con đường thế này có tốc độ phát triển nhanh hơn nhiều bởi tính cực đoan của nó, nhưng so với hệ thống thể tu hành hoàn mỹ của Chư Thiên vô tận thì có vẻ khá tệ hại, đây là con đường cấp thấp đã sớm bị vô số cường giả từ bỏ.
Vô tình vô dục, vô tư vô tưởng, vô pháp vô ngã, tu luyện bản thân hoàn toàn thành “không”.
Nếu vậy, đây quả thật là sự theo đuổi cuối cùng của sinh linh ư?
Trải qua trăm ngàn gian khổ, chịu đựng trắc trở vô tận, thứ để theo đuổi trong những năm tháng khổ tu dài đằng đẵng chính là “không” ư? Tự biến những tu luyện của mình thành không sao? Như thế mình có còn là chính mình nữa không? Sống và chết, tồn tại hay không tồn tại, có gì khác nhau nữa đâu!?
Về tình về lý, vì sức mạnh mà từ bỏ bản thân, đây chắc chắn là hành vi đi ngược lại với ý định ban đầu, không được chúng sinh chấp nhận, họ có con đường tu hành càng tốt hơn và mạnh hơn.
Ý thức bản ngã!
Là căn bản của con đường siêu thoát thập tam cảnh, trong ý thức là tự ngã, thần ngã, tha ngã, siêu ngã, trong đó “tự ngã” vĩnh viễn là cốt lõi, có tầm quan trọng hàng đầu, sự tồn tại của tự ngã có thể giúp cho cường giả vẫn giữ lại được chân ý bản ngã thuở ban đầu dưới sức mạnh vô hạn!
Bất kể bãi bể nương dâu, thế sự có biến hóa xoay vần như thế nào, dù là từ yếu đuối cho đến bước vào siêu thoát, ngươi, mãi mãi đều là ngươi lúc đầu, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, trưởng thành chỉ là về mặt tính cách.
Suy nghĩ của ngươi, nhân cách của ngươi vĩnh hằng bất diệt, sẽ không bị lạc lối trong sức mạnh, ngươi sẽ không im hơi lặng tiếng biến thành một con quái vật mà đến ngay cả mình cũng không nhận ra.
Bạch Đông Lâm là thế, Trác Vân cũng như thế, tuy rằng bọn họ đều có sức mạnh vô hạn vượt trên Chư Thiên, sức mạnh vô biên có thể hủy diệt vô tận sinh linh của vũ trụ đại thiên chỉ trong một ý niệm, nhưng vẫn có tình nghĩa, giữ vững chân ý bản ngã, là một người—— đang sống!
Cái gọi là thần vô tình vô dục, chẳng qua đều là những kẻ khốn khổ cùng cực bị lạc lối trong sức mạnh, thậm chí đánh mất cả “tự ngã” của mình. Chư Thiên vô tận và sinh linh vạn tộc có được đạo tu hành hoàn mỹ nhất, tất nhiên sẽ khinh thường loại đồ vật vụng về này.
Oành ầm ầm——
Ngay lúc Bạch Đông Lâm vừa lóe lên một ý niệm, ngọn núi lửa vô tận bỗng run rẩy kịch liệt, thần viêm tăng vọt gấp vạn lần, bắt đầu từ trung tâm, toàn bộ đại lục bị chia làm hai nửa, lộ ra không gian tối tăm dưới lòng đất, vô số kiến trúc có hình dáng quái gở sừng sững.
Có rất nhiều bóng dáng mang theo khí tức quỷ dị, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt đỏ tươi không pha trộn một chút cảm xúc nào, lạnh lùng lãnh đạm, duy chỉ có sát khí hung ác.
“Người xâm nhập!!”
“Chết——”
Gào! Gào! Gào!
“Trác Vân, mau chạy đi!!”
U Di Thiên trừng mắt hung tợn, móng vuốt sắc nhọn tàn bạo vỗ vào đầu của chính hắn, đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, hắn gần như đã không còn tự khống chế được bản thân nữa.
Ý thức bản ngã trở nên đổ nát dưới sự xói mòn của một nguồn lực kỳ dị, và “tự ngã” trở thành tia sáng cuối cùng soi rọi, nhưng cũng giống như những ngọn nến tàn trước gió, có thể sẽ bị bóng tối nuốt chửng bất cứ lúc nào.
“Di Thiên!”
Trác Vân trừng lớn hai mắt, nhìn dáng vẻ thê thảm không ra hình người của U Di Thiên, cùng với thân thể dị dạng hệt như một con quái vật của hắn, ngón tay không kiềm được mà khẽ run lên.
Thảm! Quá thảm rồi!
Khó có thể tưởng tượng được, rốt cuộc U Di Thiên đã phải chịu đựng những cuộc tra tấn thảm khốc như thế nào trong vài Tiểu Diễn kỳ qua.
Phải biết rằng, U Di Thiên có tiếng là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng và căm ghét những thứ xấu xa trong khắp Chư Thiên của bọn họ, nào ngờ giờ đây hắn lại trở thành dáng vẻ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận