Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1972 - Mâu thuẫn nội bộ (1)

"Lão, lão tổ, những đại nhân kia, bọn họ thực sự thành công đánh vào phúc địa Tai họa đen tối sao? Ngài nói, bọn họ vẫn còn có thể trở về được chứ?"
Một nữ tử dung mạo đẹp đỡ mở to hai mắt ngây thơ hồn nghiên, giọng điệu có chút khiếp nhược, đau thương.
"Trở về?"
Lão giả trầm mặc, hai mắt nhìn quanh, nhìn từng đôi mắt tràn ngập mong đợi phía dưới, trong lòng không nhịn được thở dài thật lâu.
Phúc địa Tai họa đen tối, đó là địa phương nào chứ? Đầm rồng hang hổ cũng không đủ để hình dung nơi đó, quân viễn chinh tuyệt đối là thập tử không về.
Không chỉ có ông ta, trong lòng sự tồn tại Bỉ Ngạn đến trấn thủ vực sâu Vĩnh Hằng sâu này đều hơi nghi hoặc, không rõ vì sao Tà Phong quân chủ sẽ đưa ra quyết định phản công nội địa Tai họa đen tối? Cao tầng vạn tộc có đưa ra loại mệnh lệnh đi chịu chết ấy đâu.
Mấy trăm tỷ năm trước, bọn họ đến chỗ này, cái bọn họ thấy được chỉ có sự trống rỗng, không có một sinh linh nào tồn tại, chỉ nhìn thấy mấy lời nhắn lại rất ít từ Tà Phong quân chủ trên tin tức.
Cùng với, tín niệm kiên định thấy chết không sờn của vô số tướng sĩ!
"Chỉ mong như vậy..."
Lão giả lắc đầu, đè xuống tâm tư, ánh mắt thản nhiên liếc mọi người phía dưới, trầm giọng nói: "Lần giảng đạo này kết thúc, tất cả giải tán đi, trở về tu hành cho tốt, nhớ kỹ sứ mạng của các ngươi, nhớ kỹ sứ mệnh của 'lính gác'!"
"Vâng!"
"Lão tổ, bọn ta xin cáo lui!"
Vù --
Những nam nữ nhìn như trẻ tuổi này đều có tu vi không nhỏ trong người, đều hóa thành vệt sáng trốn vào pháp tắc biến mất không thấy gì nữa.
Lão giả tên là Lỗ Nhĩ Thắc, Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn cảnh, mang theo một đám tùy tùng nhận lệnh thành lập căn cứ tiền tiêu.
Dù cho thời gian trôi qua tại vùng đất Hôi Tịch thong thả hơn ngoại giới gấp một vạn lần nhưng cũng đã đi qua gần trăm triệu năm tháng, đối với Bỉ Ngạn mà nói đây chẳng qua là bóng câu qua khe cửa, nhưng những tùy tùng kia lại không chịu được sự ăn mòn của tháng năm.
Một trăm triệu năm, căn cứ tiền tiêu nho nhỏ đã phát triển thành một phương thế giới rộng lớn, sinh linh không thể đếm hết, đều có nguồn gốc từ tại những tùy tùng kia.
Khốn thủ nơi đây, ngoài việc tu hành thì không còn chuyện gì khác để làm cả, cũng chỉ có liều mạng tạo người thôi.
Cũng may, trong phạm vi phóng xạ của cánh cổng Vĩnh Hằng không có hung cảnh hiểm địa nào, có nữa Bỉ Ngạn xuất thủ họa phân thiên địa, những thứ này tu vi thấp kém sinh linh mới có thể còn sống.
Họa phúc tương y, vùng đất Hôi Tịch chính là bảo địa số một số hai, dù cho chỉ là trẻ con vừa mới sinh ra ở "giới lính gác" cũng đều có thần thông và sức mạnh to lớn, cánh tay đập nổ ngôi sao không nói chơi.
Một ngày này, giới lính gác gió êm sóng lặng, ngọn gió có chút ồn ào náo động, đột nhiên --
Rắc!
Một tiếng vỡ vụn giòn vang truyền khắp toàn bộ thế giới, vô số sinh linh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn ra khe nứt đen kịt không thấy tận cùng xa phía chân trời.
Xẹt --
Một chiếc chiến hạm khổng lồ chậm ra hiện ra từ trong cái khe, thân hạm vết máu loang lổ, sứt mẻ không chịu nổi cọ xát trên thời không và tin tức, phát ra nổ vang chói tai tối nghĩa.
Aaa aaa aaa!
Có vô số thân hình đồ sộ chém giết ở trên chiến hạm, chạm vào nhau tiêu tán giống như bọt nước.
Đếm không hết thi cốt xuất hiện ở khắp mọi nơi, thậm chí có hài cốt với khí tức kinh khủng sống sờ sờ bị khảm trong cái khe ở thân hạm, mảnh vỡ thần binh lấp lóe thần quang chồng chất như núi.
Tí tách!
Chỗ thân hạm lõm xuống, máu tươi hội tụ thành biển máu rộng chừng hơn trăm ngàn năm ánh sáng, chiến hạm khổng lồ rung lắc, có một giọt máu rơi xuống, xé rách không gian, rơi xuống mặt đất.
Ầm ầm!
Một giọt máu nặng nề cực kỳ đập ra một cái vực sâu không đáy với đường kính khoảng chừng mấy chục tỷ cây số trên đại địa đen kịt, dung nham cuồn cuộn phun ra ngoài. Thần uy như vậy cũng chỉ có thể là máu Vĩnh Hằng!
"Đóa a!"
"Này, đó là thứ gì vậy!?"
"Tai họa đen tối! Nhất định là Tai họa đen tối xâm lấn!"
"Địch tập kích! Kéo vang cảnh báo tối cao --"
Chúng sinh giới lính gác chưa từng gặp qua cảnh tượng nào kinh khủng như vậy, sau sự sợ hãi ngắn ngủi, sắc mặt của một ít cao tầng khẽ biến, xông lên thần cao chót vót ở giữa, đồng thời bóp nát ngọc bài trong ngực.
" n?"
Túc trời cao nghiền nát Lỗ Nhĩ Thắc mở choàng hai mắt ra, một luồng thần quang hiện lên, tin tức triển lộ ra trước mắt.
"Chiến hạm chư thiên, số hiệu Chân Lý!?"
Tuy chiếc chiến hạm to lớn ấy bị vết máu bao trùm, hiện đầy vết thương, thi hài chồng chất, đã nhìn không thấy diện mạo lúc trước nưa, nhưng bản chất tin tức vẫn không hề thay đổi, đương nhiên không gạt được ánh mắt của Bỉ Ngạn.
Sắc mặt Lỗ Nhĩ Thắc vô cùng kinh ngạc, không kịp nghĩ nhiều, bước ra một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện tại không gian bên trong số hiệu Chân Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận