Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 352: Thế giới chiều không gian thấp

Sắc mặt Thần Vô Khuyết bắt đầu cau có, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn chỉ có thể phản xạ tự nhiên, đến nỗi bóng dáng của đối phương cũng chưa kịp nhìn rõ. Nhưng hắn có cảm giác bóng dáng này rất quen thuộc.
Lắc đầu, hắn tự ngẫm, năm ngàn đệ tử tiến vào Binh giới đều đã từng gặp nhau trên Giới Hải (ranh giới trên biển), chẳng lẽ còn không quen?
Không ngờ cẩn thận đến vậy vẫn bị bại lộ, lúc này hắn đã không còn do dự nữa mà tiến thẳng vào trong vòng xoáy.
Nếu chỉ có một mình hắn ở đây, cẩn thận suy xét cũng không có gì sai, nhưng hiện tại đã có người dẫn đầu, nếu do dự thì ngay cả miếng đất cũng chẳng có mà ăn, làm người nếu không có quyết đoán thì còn tu tiên làm con mẹ gì!
Sau khi Bạch Tiểu Tiểu và Thần Vô Khuyết lần lượt tiến vào trong, vòng xoáy trên bức tường đã bắt đầu đảo ngược lại rồi biến mất, mọi thứ trở về như cũ.
Từ lúc Thần Vô Khuyết bước vào trong, hắn chỉ cảm thấy ánh sáng đỏ rực rỡ không ngừng nhấp nháy trước mắt, mọi thứ xung quanh xoay cuồng, hắn cảm thấy mình như đang rơi tự do xuống một cái vực thẳm vô tận.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thần Vô Khuyết cũng cảm thấy ánh sáng màu đỏ trước mặt bắt đầu tiêu tán, thế giới không còn quay nữa, cảm giác rơi tự do không trọng lượng cũng biến mất.
“Đây là tiểu thế giới? Hay là thế giới gương?”
“Không ngờ vòng xoáy màu đỏ này lại là cổng ra vào hai giới!”
Thần Vô Khuyết cảm thấy sâu sắc nơi này hoàn toàn khác với thế giới hoang tàn, bất kể là quy luật của trời đất, hay là năng lượng linh khí đều có sự khác nhau. Thần Vô Khuyết cảm thấy kỳ quái.
Hắn có thể chắc chắn rằng hắn đã rời khỏi thế giới hoang tàn ban đầu và đến một thế giới không xác định.
Vốn tưởng rằng sau khi vượt qua vòng xoáy sẽ đến một bí cảnh nào đó tồn tại trong Binh giới, nào ngờ lại xuyên qua một thế giới khác.
“Không, ngươi đoán sai rồi!”
Một giọng nói sắc lạnh vang lên từ xa, Thần Vô Khuyết sững sờ và quay lại nhìn.
“Đã lâu không gặp, Thần Vô Khuyết!”
“Bạch Tiểu Tiểu” bước vài bước tới chỗ hắn, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nói: “Ngươi rất hoang mang về lời nói của ta phải không?”
Hắn khẽ gật đầu, không cần giải thích, ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhận ra Bạch Tiểu Tiểu đồng thời cũng cảm nhận được khí tức của thần hồn Bạch Đông Lâm, lập tức hiểu ra tất cả.
“Bạch Tiểu Tiểu” im lặng một lúc rồi nói tiếp.
“Đây không phải tiểu thế giới, cũng không phải thế giới gương, ta đã tìm hiểu một hồi lâu mới biết đây là nơi nào.”
“Nơi này là thế giới chiều không gian thấp.”
“Ta chỉ đi trước ngươi một lát, nhưng ta đã đợi ngươi ở đây rất lâu, rất lâu.”
“Cũng đã một trăm ngàn năm!”
Thần Vô Khuyết: “...”
“Bạch huynh, huynh trêu ta sao?”
Không phải hắn ta không tin tưởng Bạch Đông Lâm, mà chuyện này thật sự quá khó tin, ngay sau khi Bạch Tiểu Tiểu đi vào hắn lập tức đi theo, cùng lắm chênh lệch chỉ có vài tích tắc sao có thể qua trăm ngàn năm được?
Bạch Đông Lâm im lặng, vẫn vô cảm nhìn Thần Vô Khuyết với ánh mắt lạnh nhạt.
Thần Vô Khuyết thầm tự ngẫm, trong lòng hắn ta đã có chút tin tưởng, bởi vì dáng vẻ Bạch Đông Lâm thay đổi quá nhiều, lúc trước luôn hòa nhã tươi cười, bây giờ lại hờ hững như vậy, chắc chắn là bị nhốt ở đây lâu nên tính tình thay đổi.
“Bạch huynh, mong huynh nói cho ta biết mọi chuyện!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, ngồi xếp bằng trên đất, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Lúc trước ta cũng nghĩ vòng xoáy màu đỏ là một bí cảnh giống như ngươi nên mới không cản Bạch Tiểu Tiểu xông vào, nhưng khi đến đây ta mới phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy, chúng ta đã bị hạ chiều không gian.”
“Ta chắc chắn đây là một thế giới có chiều không gian thấp hơn thế giới của chúng ta, chính xác thì đây là một thế giới chỉ tồn tại hai chiều không gian, mọi thứ tồn tại giống như tờ giấy vậy.”
“Nơi này không tồn tại khối lượng cũng không tồn tại thời gian!”
Nói đến đây, Bạch Đông Lâm giơ tay phải lên, vô số pháp tắc ngưng tụ quay quanh bàn tay của hắn, sau đó toàn bộ hội tụ lại thành một điểm rồi nổ tung, một vũ trụ vô hạn thu nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn rồi từ từ xoay tròn.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, dòng thời gian của vũ trụ trong lòng bàn tay tăng lên không biết bao nhiêu lần, bành trướng điên cuồng rồi đạt đến một sự rối loạn ngẫu nhiên cực hạn sau đó toàn bộ vũ trụ rơi vào tối đen và lạnh lẽo, cuối cùng tan biến như một bong bóng.
“Tất cả quy luật trong thế giới hai chiều này đều không đúng với thế giới 3+1 chiều (3 chiều không gian, 1 chiều thời gian) của chúng ta, chỉ cần là ở đây, sáng thế hay diệt thế không hơn không kém một ý nghĩ.”
“Đáng tiếc tất cả đều không có nghĩa lý gì, thế giới chiều không gian thấp không thể nào ảnh hưởng đến chiều không gian cao hơn, giống như bức tranh, dù thế giới trong tranh có sinh động chân thật đến mấy cũng không thể nào ảnh hưởng đến thế giới thực.”
“Rào cản không gian, bức tường thời gian không dễ dàng xuyên thủng như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận