Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1791 - Ba sợi tóc vàng (6)

“Nhưng lần này, quả thực ngươi đã lập được đại công, tình báo này có thể đổi lấy một cái mạng của ngươi. Yên tâm, bản Thần Tử sẽ không bạc đãi ngươi, về sau Tối Chung Bỉ Ngạn sẽ có một chỗ của ngươi.”
Tâm trạng Đệ Tam Thần Tử sung sướng, cứ như truyền thừa vô thượng đã được hắn ta cầm sẵn trong tay, đối xử với Ngục chủ không còn hà khắc tàn khốc như trước nữa.
“Đa tạ Thần Tử! Đa tạ Thần Tử!”
Ngục chủ như được đại xá, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu.
“Đi, lấy mấy món bên người lây dính hơi thở của Lý U về đây, ta xử lý một chút chuyện vụn vặt, rồi sẽ mau chóng chạy đến thôi. . .”
Màn sáng tán loạn hóa thành điểm ánh sáng vụn nhỏ, giọng nói hờ hững không thể cãi lại không ngừng quanh quẩn trong đầu óc Ngục chủ.
“Tuân mệnh!”
Ngục chủ cung kính dập đầu, bóng người lập tức chuyển động, rời khỏi lối đi thời không.
“Cường độ của lối đi thời không tại chiến trường Uế Thổ đã tăng lên đến cấp mười một, việc này cần báo cáo cho quân bộ, điều động quân đội lớn mạnh hơn đến đây trấn thủ.”
Ngục chủ suy tư trong chớp mắt, bóng người tiêu tán, khi xuất hiện lần nữa đã là trong đại bản doanh của Hắc Ngục quân.
“Ngục chủ đại nhân, mọi việc có thuận lợi chứ?”
Hư không dập dờn, quân sư bóng đen hiển hiện trong hư vô, biết mà còn hỏi, theo hắn ta thấy, có thập nhất cảnh ra tay, đối phó với một thập cảnh chẳng phải là dễ như trở bàn tay à, chỉ như dùng dao mổ trâu giết gà.
“Ha ha, tất cả đều thuận lợi .”
Ngục chủ kín đáo cười một tiếng, đột ngột vươn tay ra, nắm cổ quân sư bóng đen vào trong tay.
“Đại nhân, ngài làm thế này?”
Bóng dáng quân sư run lên, đã không thể động đậy nữa, trong lòng xuất hiện cảm giác không ổn.
“Thứ chó chết, ngay cả ông đây cũng chỉ có thể uống một chút nước canh loãng, mà thứ sâu kiến như ngươi, dựa vào cái gì mà dám sinh ra ý nghĩ cùng hưởng truyền thừa vô thượng với ta?!”
“Với thứ đầu óc ngươi tự cho là thông minh sao? Hừ, vô tri, buồn cười!”
Không để quân sư có cơ hội cầu xin tha thứ, bàn tay lớn của Ngục chủ xiết chặt lại, giết sạch bóng đen kia.
“Ha, dễ chịu hơn một chút rồi.”
Thần sắc Ngục chủ thả lỏng, cảm giác uất ức trong lòng được làm dịu lại, thời gian dần trôi qua, chỗ sâu trong mắt hiện lên vẻ hung ác.
‘Đệ Tam Thần Tử, ngươi chờ đó, có một ngày nào đó, ta sẽ giẫm ngươi dưới chân!!’
Ta, chết rồi ư?
Không --
Đột nhiên Lý U giật mình, ý thức tỉnh táo lại từ trạng thái mờ mịt, cảm giác được thân thể hoàn chỉnh của mình, cùng với Sinh Mệnh Bản Nguyên sinh động, trong lòng lập tức thả lỏng lại.
Một giây trước, rõ ràng hắn ta bị Ngục chủ bóp thành nát thành bùn, có thể nhận thức được đau đớn rõ ràng, ý thức rơi vào tối tăm, chết đến mức không thể chết thêm.
Nhưng cảm giác tồn tại lúc này lại là chân thật không hề giả dối, trên thế gian cũng không có cái gọi là kết cục người chết quay về âm phủ, cho nên, hẳn là sư tôn đã ra tay cứu hắn ta.
Lý U mang theo thấp thỏm, chờ mong, chậm rãi mở hai mắt ra, khung cảnh lọt vào trong tầm mắt lại không hề trông thấy bóng dáng sư tôn, mà là cơ thể ở trên đài cao bạch ngọc trống rỗng, cùng với. . . Một tiểu nữ hài?
Tiểu nữ hài có vẻ bề ngoài chưa đến năm sáu tuổi, ngồi xổm ở trước mặt Lý U, nhìn vào đỉnh đầu hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lộ ra dáng vẻ suy tư giống như người trưởng thành.
“Ui, nơi này là ở đâu đây? Trẻ con, ngươi tên là gì? Người lớn trong nhà ngươi đâu?”
Lý U lắc lắc đầu, tâm thần đã hoàn toàn khôi phục lại từ hỗn loạn sau khi tử vong, ánh mắt trở nên sáng ngời thanh tịnh, lập tức dò hỏi tiểu nữ hài - vật sống duy nhất chung quanh nơi này.
“Trẻ con?”
Tiểu nữ hài nhíu mày, duỗi tay nhỏ trắng nõn ra, bấm tay gõ gõ đầu Lý U, một sợi tóc vàng dựng đứng thẳng thớm, lông tóc sáng lấp lánh như là đèn tín hiệu.
Phập phập phập!
“Ê a! Không sai mà! Đúng là hơi thở của phụ thần!!”
Tiểu nữ hài ngưng thần cảm giác, thần sắc lập tức hơi sững sờ, trong mắt to bắn ra hào quang óng ánh, trong lúc tâm trạng xao động, trong cơ thể tản ra một lọn khí thế mênh mông thẳng tay đè Lý U đang muốn đứng dậy bẹp dí xuống đất không thể động đậy.
“Tiền, tiền bối. . .”
Trong lòng Lý U hãi nhiên, sau khi xem xét kỹ lúc này mới phát hiện ra, vừa nãy mình đã phạm vào một sai lầm cấp thấp, sao dám trông mặt mà bắt hình dong? Ngay cả nhân sĩ giang hồ phàm tục tầm thường cũng còn biết, trên thế gian này có ba loại người không thể khinh thường, huống chi là trên đất Chư Thiên Thái Hạo có đầy rẫy Thần Ma khắp nơi như thế này.
Đừng nói là một tiểu nữ hài, dù có là trẻ sơ sinh trong tã lót, nói không chừng cũng là đại lão kiềm chế dòng thời gian, động một ngón tay thôi là đã có thể đánh nát một vũ trụ cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận