Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 226: Vùng Đất Lạnh

Cơ thể của Bạch Đông Lâm trải qua thời gian một năm tu luyện liên tục, Linh Khiếu đã được uẩn dưỡng đến vô cùng mạnh mẽ. Linh Khiếu ẩn tàng cũng mở được tới cả ngàn cái, đã vượt xa yêu cầu về cơ thể của Thần Thông Cảnh. Trong tình huống không bùng nổ bất kỳ bí pháp nào, hắn đã có thể ngưng kết ra ba con cự long hoàng kim!
Sở dĩ vấn đề Bạch Đông Lâm không đột phá nằm ở chỗ pháp tắc. Hắn lờ mờ cảm thấy pháp tắc thiên địa của Cổ Giới này không được hoàn mỹ, cho nên pháp tắc Sức Mạnh trong Linh Khiếu vẫn còn lại một chút không hoàn toàn dung hợp. Hắn cần trở lại Càn Nguyên giới để đột phá tiếp.
Mà hôm nay, có lẽ đã cách ngày về không xa.
Xóa bỏ tạp niệm trong lòng, Bạch Đông Lâm đắm chìm trong tu luyện, tất cả kết quả phải chờ sau một tháng rồi mới biết.
Boong!
Tiếng chuông vang lên đảo qua toàn bộ không gian ngầm, Bạch Đông Lâm đang đắm chìm trong tu luyện cũng mở mắt. Hai mắt hắn bắn ra kim quang, chỉ thoáng cái hang động đen nhánh đã được chiếu sáng. Hắn khẽ chuyển động rồi biến mất không còn bóng dáng.
Trong huyệt động chằng chịt trên vách đá có vô số hắc y nhân phóng ra với tốc độ cực nhanh, tất cả đều chạy về phía quảng trường trước đại điện. Bạch Đông Lâm cúi đầu yên lặng không nói, đi theo dòng người.
Chỉ chốc lát, hắc y nhân đã đứng đầy quảng trường, Bạch Đông Lâm dùng thần niệm lặng lẽ đảo qua thì không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Qua một tháng hội tụ, ở đây đã có hơn một vạn người rồi, xem ra số lượng mình giết vẫn còn quá ít!
Lại chờ trong chốc lát, mười mấy tu sĩ Pháp Tướng Cảnh bước ra từ hư không, khí thế người cầm đầu rất bất phàm. Bạch Đông Lâm ước chừng thực lực của người này còn trên cả Hắc Hổ nữa.
“Ta là Khôi Cưu, toàn quyền phụ trách việc rút lui ở căn cứ này. Từ giờ, tất cả hành động của các ngươi đều phải nghe theo chỉ huy của ta.”
“Tuân lệnh, Khôi Cưu đại nhân!”
Khôi Cưu gật đầu, ý niệm vừa xoay chuyển đã tế ra pháp bảo phi hành, một pháp bảo hình chim đen nhánh xuất hiện trong không trung. Nó nhanh chóng biến lớn, mỗi một cọng lông chim đều sáng bóng, cặp mắt như hai khối hồng bảo thạch hơi lấp loé cứ như vật sống.
Bạch Đông Lâm yên lặng gật đầu, pháp bảo tốt, đáng tiếc là không lâu sau sẽ là của mình rồi.
Pháp bảo hình chim khẽ vỗ cánh, phần miệng há ra. Hắc y nhân trong quảng trường nháy mắt đã thu nhỏ, bị nó nuốt vào trong bụng. Bạch Đông Lâm cật lực thu liễm khí tức, phối hợp với lực hút nên cũng thuận lợi tiến vào trong pháp bảo.
Khôi Cưu khẽ phất tay, cũng tiến vào không gian bụng chim cùng các tu sĩ Pháp Tướng sau lưng. Pháp bảo hình chim ngửa đầu hót vang, đập cánh cắt qua không gian rồi biến mất trong nháy mắt.
Bạch Đông Lâm cũng giống như rất nhiều hắc y nhân khác, khoanh chân ngồi trong không gian bụng chim âm thầm quan sát bốn phía. Không gian trong cơ thể pháp bảo phi hành và thế giới Bản Nguyên của đạo khí khác với không gian của pháp bảo trữ vật.
Sở dĩ nó có thể chứa người sống là vì pháp bảo liên thông với không gian ngoại giới chứ không phải là một không gian phong bế độc lập. Nói đơn giản là trong thân pháp bảo phi hành bị đào thành khoang, sau đó khắc lên minh văn trận pháp, khuếch đại không gian trống.
Thoạt nhìn pháp bảo hình chim này có tí loè loẹt, thế nhưng phẩm chất lại kém xa pháp bảo phi hành của thành chủ Thái Thương thành – U Đạo Nhất. Dù số lượng pháp bảo phi hành mà Bạch Đông Lâm từng ngồi qua cũng không nhiều lắm, nhưng chúng đều là hàng cao cấp. Ví dụ như tiên khí Vũ Tháp…
Trong lúc Bạch Đông Lâm đang suy nghĩ miên man thì gần nửa canh giờ đã trôi qua, pháp bảo hình chim từ từ giảm bớt tốc độ, hạ xuống không gian kép rồi lơ lửng trong hư không. Nó há to miệng phun mọi người ra ngoài.
Bạch Đông Lâm ổn định cơ thể đứng trong hư không quan sát bốn phía xung quanh. Đập vào mắt hắn là một vùng trắng xóa băng thiên tuyết địa. Bạch Đông Lâm lập tức nhận ra đây là nơi nào.
Một trong bốn hoang địa thuộc Cổ Giới, Vùng Đất Lạnh không một bóng người. Nơi này thuộc vùng biên giới hoang vắng của Cổ Giới, không chỉ linh khí mong manh mà khí hậu quanh năm rét lạnh căm căm, tu sĩ và người phàm đều không đặt chân tới đây.
Một năm qua hắn đã đi khắp Cổ Giới, gần như đã đi qua tất cả các đại châu, ngoại trừ mười tuyệt vực và bốn hoang địa.
Mấy tên giảo hoạt, thế mà lại xây căn cứ quan trọng nhất ở chỗ chim không thèm ị này. Đây là tin tức ngay cả trong ký ức của Hắc Hổ cũng không có, xem ra Khôi Cưu này cũng chỉ biết được trong khoảng thời gian cuối cùng kia.
Rất nhiều hắc y nhân bắt đầu từ hư không hạ xuống, từng đoàn từng đoàn bóng đen đứng đầy trên nền tuyết trắng tinh, khiến nó trông như bị ô uế.
Từng pháp bảo phi hành bắt đầu xuất hiện trong hư không, vô số hắc y nhân giống như ruồi, vết đen ô uế nhanh chóng lan rộng trên nền tuyết trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận