Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 273: Lá gan có chút nhỏ

Giác quan của vật nhỏ này thật ra rất là minh mẫn tinh ranh. Chắc nó đã cảm nhận được linh hồn mạnh siêu cấp, chẳng tốn tí sức lực nào đã một mẻ hốt gọn của hơn bốn mươi nghìn tu sĩ trong Thần Hải đối phương nên mới án binh bất động. “Vật nhỏ, tuy công kích của ngươi khá kỳ lạ, phạm vi công kích cũng không hợp thói thường nhưng ta nghĩ chiêu này của ngươi chả có tác dụng gì với ta đâu nhỉ.”
Bạch Đông Lâm thu bảo tháp thanh đồng vào trong Triệu Tử, nét mặt lạnh nhạt nói.
Sau đó hắn nhấc chân, chỉ nháy mắt đã xuất hiện trước mặt con rối bạch ngọc.
Con rối bạch ngọc bị thần thông Không Gian của Bạch Đông Lâm dọa cho giật nảy cả mình, lập tức dùng tốc độ cực nhanh lẩn vào trong nham thạch. Giống như trời sinh đã có thể đi xuyên qua lớp nham thạch.
“Ngươi chạy không thoát đâu.”
Bạch Đông Lâm đã để lại một ký hiệu thần niệm lờ mờ trên người nó. Một khi đã lây dính khí tức của hắn thì dù có chạy đến chân trời góc biển cũng vô dụng cả thôi.
Cảm nhận được con rối bạch ngọc đã ngừng lẩn trốn, Bạch Đông Lâm lập tức khoá chặt vị trí này. Sau đó hắn vừa sải bước thì đã xuất hiện trước mặt nó, rồi duỗi tay tóm lấy con mồi. Đây là hàng mẫu quý hiếm lắm đó nha, giết thì tiếc lắm nên Bạch Đông Lâm muốn bắt sống.
Động tác của Bạch Đông Lâm cực kỳ nhanh. Một luồng khí cơ gắt gao khoá chặt con rối bạch ngọc lại, không gian xung quanh lòng bàn tay hắn ẩn ẩn áp xúc lại.
Con rối bạch ngọc bị áp chế, không cách nào động đậy được. Mắt thấy sắp bị Bạch Đông Lâm tóm được thì đôi mắt trong suốt như kim cương máu lập tức bộc phát ra ánh sáng đỏ. Một luồng sáng đỏ sẫm bắn thẳng vào Thần Hải của Bạch Đông Lâm.
Tốc độ của luồng sáng đỏ này cực nhanh. Mắt thấy nó sắp đánh trúng linh hồn của Bạch Đông Lâm thì phía dưới bia đá đen cực lớn trong Thần Hải hơi trấn động, luồng sáng đỏ lập tức hóa thành hư không, giống như chưa từng xuất hiện.
Bạch Đông Lâm hơi sững sờ nên động tác chậm mất một nhịp để con rối bạch ngọc nhân cơ hội trốn vào trong nham thạch, biến mất không còn tăm hơi. Bạch Đông Lâm cũng không để ý lắm mà để toàn bộ ý niệm chìm vào trong Thần Hải, cẩn thận quan sát tấm bia đá màu đen kia.
Kể từ sau khi có được tấm bia đá màu đen, đây là lần đầu tiên Bạch Đông Lâm lọt vào công kích linh hồn. Không ngờ đồ vật này ngoài việc có thể hỗ trợ hắn cảm ngộ chân kinh thì còn có năng lực bảo hộ linh hồn Bạch Đông Lâm, đúng là bảo bối siêu tốt mà.
Quan sát tỉ mỉ một lát nhưng vẫn không soi ra được gì, Bạch Đông Lâm hơi chau mày. Xong hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, dù sao thì thứ này cũng chỉ có lợi mà vô hại. Bây giờ Bạch Đông Lâm có xoát năng lượng thì cũng không cần dùng mấy cách tổn thương linh hồn nữa, tấm bia đá này có thể bảo vệ ký ức của hắn, điều này rất quan trọng!
Bạch Đông Lâm tiếp tục cảm nhận vị trí của con rối bạch ngọc. Khá lắm, tốc độ của vật nhỏ này không chậm đâu, mới chỉ một lát mà đã chạy được xa như vậy rồi à. Bạch Đông Lâm vừa nhấc chân thì không gian phía trước con rối bạch ngọc đã có chút gợn sóng, nham thạch xung quanh bị dồn lại thành một cục. Bóng dáng hắn nhanh chóng xuất hiện từ trong hư không.
Trong tình huống thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai vượt qua mục đích ban đầu, sóng không gian sẽ chủ động bài xích các vật chất chung quanh. Nếu như vật chất cứng rắn quá đà không bài xích được thì thần thông sẽ tự thu hồi. Đây cũng là một loại bảo vệ dành cho người thi pháp, chứ nếu chẳng may bị truyền tống đến chỗ mà vật chất quá dày đặc thì lại chả bị ép thành một đống bùn nhão luôn à?
Con rối bạch ngọc bực bội dừng việc điên cuồng độn thổ lại, hoàn toàn không biết Bạch Đông Lâm đã ở phía trước chờ mình. Cho nên vừa tiến vào khoảng trống Bạch Đông Lâm đang đứng, nó đã cảm thấy cơ thể mình rớt thẳng xuống dưới. Sau đó có một bàn tay tráng kiện hữu lực đưa ra, tóm dính cái đầu nhỏ của nó.
“Vật nhỏ, đừng có lộn xộn nha! Nếu không cái đầu nhỏ của người sẽ ‘bùm’! Lập tức nổ banh luôn đó!”
Trên mặt Bạch Đông Lâm đầy ý cười dọa dẫm con rối bạch ngọc. Hình như vật nhỏ này có tí đặc biệt, lá gan có chút nhỏ chứ không trái tính trái nết, khát máu thích giết chóc như những quái vật hắn đã gặp trước đây.
“Hứ! Thả ta ra! Cái tên xấu xa này!”
“Ta cắn ngươi!”
Con rối bạch ngọc bị Bạch Đông Lâm túm đầu thì giương nanh múa vuốt, tay đấm chân đá nhưng mà tay chân nó ngắn ngủn nên căn bản là không với tới. Chỉ có thể dùng giọng sữa mà nhe răng với Bạch Đông Lâm.
“Ồ, nhóc con thú vị ghê ta. Không giống đám quái dị ngoài kia, trên người cũng không có mùi máu tươi mà còn thơm ngát nữa nè.”
Bạch Đông Lâm sờ sờ cằm, tỉ mỉ quan sát con rối bạch ngọc rồi còn hít hà một hơi. Sau đó hai tay Bạch Đông Lâm bấm pháp quyết, mấy sợi xiềng xích phù văn vàng óng vươn ra khỏi lòng bàn tay hắn, triệt để phong ấn con rối bạch ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận