Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 646: Đi giết địch

Bạch Đông Lâm ngụy trang hoàn mỹ, cộng thêm tài diễn xuất trời cho, dù lão Du là quân sư rất tài trí, cũng chẳng thể nhìn ra sơ hở. “Tướng quân, cấp trên triệu tập ngài vì chuyện gì?”
“Hừ, còn chuyện gì nữa ngoài lũ ranh con cung Xoáy nước?”
Bạch Đông Lâm tức giận hừ lạnh, cả đại sảnh chấn động.
“Xảy ra tranh chấp tại linh mạch mới được phát hiện, cung Xoáy nước bất ngờ tập kích cứ điểm của chúng ta, ngay cả khu vực khai thác cũng bị đá ra hơn chục dặm. Tổn thất của chúng ta rất nặng!”
“Phó cung chủ Độc Giao ra lệnh cho bộ phận của chúng ta đi hỗ trợ, phải mạnh mẽ đạp nát cái lũ kiêu căng cung Xoáy nước đó đi.”
Bạch Đông Lâm nói xong liền tỏa ra sát khí đùng đùng, khắc họa sống động sự tức giận trùng thiên của một vị tướng quân.
“Lão Du, ngươi lập tức triệu tập toàn bộ binh mã, cùng bản tướng quân đi hỗ trợ.”
Hắn vẫy tay ra, ném cho lão ta một tấm binh phù*, lão Du đưa tay chộp lấy rồi cung kính hành lễ.
*binh phù: một tấm lệnh bài đại diện cho quyền triệu tập binh lính.
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Lão Du nhoáng cái rời khỏi đại sảnh, chẳng hề nghi ngờ gì về lời nói của Bạch Đông Lâm. Chẳng trách được, lý do này quá hoàn hảo và có cơ sở, chỉ tiếc là nó chẳng phải là sự thật.
Thân phận chỉ là thuộc hạ của tướng quân Ngao, lão ta không có cách nào để trực tiếp liên hệ với cấp cao hay tìm phó cung chủ Độc Giao để xác thực.
Một nụ cười thoáng qua trong mắt Bạch Đông Lâm, bóng dáng của hắn chợt chuyển động, sau đó liền đã xuất hiện ở sâu trong sảnh sau, hắn kết thủ ấn, mở ra một mật thất.
Bước vào trong, lập tức bị cả núi báu vật, linh thạch, linh dịch, đủ loại dược liệu, pháp bảo làm cho lóa mắt.
Bạch Đông Lâm chẳng thèm nhìn kỹ liền dùng thần niệm bao phủ toàn bộ, thu hết vào trong Quang giới vĩnh hằng.
Toàn bộ những pháp bảo được tướng quân Ngao mang theo bên người cũng đã bị hắn lấy hết, mật thất này là một phần trong toàn bộ số kho báu tích lũy của hắn ta.
Một số tu sĩ thích mang toàn bộ báu vật theo bên mình, nhưng khi gặp phải hiểm nguy cũng sẽ có nguy cơ mất luôn báu vật.
Một số tu sĩ thận trọng sẽ hiểu không nên “cho tất cả trứng vào một giỏ”, tướng quân Ngao chính là người như vậy nên mới tạo ra mật thất này.
Mà điều này cũng vô cùng phổ biến ở các cường giả hay đại năng.
Bởi vì các đại năng đều có năng lực “tích huyết trọng sinh” nên khi xảy ra chiến đấu đều luôn liều mạng, bị đánh chết cũng là chuyện cơm bữa. Đương nhiên sau khi thua thì toàn bộ báu vật mang theo bên mình đều trở thành chiến lợi phẩm cho kẻ địch.
“tích huyết trọng sinh”: dùng một giọt máu để hồi sinh, hiểu nôm na là chỉ cần một giọt máu còn tồn tại thì có thể hồi sinh bất cứ lúc nào.
Nhưng muốn sống lại phải cần một lượng tài nguyên khổng lồ, dễ hiểu tại sao mỗi điểm hồi sinh của các đại năng đều là một kho báu đa dạng, phong phú.
Nếu xui xẻo bị kẻ địch tiêu diệt hoàn toàn, không thể hồi sinh được nữa, khi đó những kho báu này sẽ thành vật vô chủ; trở thành cơ duyên, bí cảnh chờ đợi người có duyên đến lấy.
Vậy nên Bạch Đông Lâm rất thận trọng trong việc mở ra Vĩnh hằng bất diệt giới. Giờ đây hắn chẳng cần lo nghĩ về việc mất đi báu vật nữa.
Bởi vì Vĩnh hằng bất diệt giới dựa trên sự dung hợp của ba loại pháp tắc vô song, Thực tại, Thứ nguyên và Thôn Phệ, để hình thành một thế giới riêng biệt bên trong không gian vô tận linh khiếu của hắn.
Thế giới đó đứng giữa ranh giới tồn tại và không tồn tại, như có như không, nằm trong không gian đa chiều vô tận, không thật cũng không ảo, ràng buộc với ý chí và suy nghĩ của hắn, dù hắn có chết đi cũng sẽ không bao giờ mất cảm ứng đến Vĩnh hằng bất diệt giới.
Dù phải trả giá rất nhiều, nhưng món lợi cả đời này thường khiến Bạch Đông Lâm mừng đến rơi nước mắt.
Cướp xong toàn bộ kho báu, bóng dáng của Bạch Đông Lâm lại thấp thoáng xuất hiện trên quảng trường khổng lồ bên ngoài, nơi đây đã gần tập hợp xong đại quân gồm gần một triệu yêu binh.
“Bọn nhãi cung Xoáy nước đã lấn ép Bích Du Cung chúng ta quá đáng, bản tướng đã không thể nhịn được nữa. Toàn thể binh sĩ, các ngươi có nhịn được không?!”
Bạch Đông Lâm giơ tay hét lên, vẻ mặt tức tối, y những gì tướng quân Ngao thường làm.
“Không nhịn! Không nhịn!”
Tiếng gầm thét điếng tai vang vọng khắp quảng trường. Các phân bộ của Bích Du Cung cách nhau rất xa, ngoài ra còn có trận pháp cô lập mỗi bên nên sẽ không gây chú ý.
“Tốt lắm! Theo bản tướng đi giết địch!”
Bạch Đông Lâm giơ tay lấy ra một pháp bảo màu đen có hình trục quay, đây chính là pháp bảo bay chuyên dùng để chở binh của tướng quân Ngao. Chuyến này cần đi xa, hơn nữa nhân số lại rất nhiều, vậy nên tốt hơn hết là “đóng gói” lại rồi mang đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận