Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 184: Hạt châu đen

Bạch Đông Lâm đột nhiên bộc phát khí thế, chỉ trong nháy mắt đã thu hút được rất nhiều ánh mắt, phần đông đệ tử ở đây đều kinh ngạc nhìn hắn. Tên mập bàng Diêu và tiểu sư phụ Minh Tịnh cũng có mặt trong đám người, khi nhìn thấy Bạch Đông Lâm, hai mắt bọn họ đều sáng rực lên. “Bạch huynh!”
“Bạch thí chủ!”
“Giết!”
Uỳnh! Mặt đất bạch ngọc nứt ra một cái hố lớn, Bạch Đông Lâm bất ngờ xuất hiện trên đỉnh đầu một con hung thú. Nắm đấm trực tiếp xuyên thủng cái đầu khổng lồ của hung thú.
Hạt châu màu đỏ khẽ chấn động, mắt thấy hung thú chuẩn bị hồi sinh thì lại bị một bàn tay mạnh mẽ túm lại
“Còn muốn sống lại à?”
Cánh tay nổi đầy gân xanh, sức mạnh khổng lồ đến đáng sợ tràn ra khiến không gian hơi biến dạng, không khí chung quanh bị bài xích sạch sẽ rồi lấy bàn tay đang nắm chặt hạt châu làm trung tâm, hình thành một quả cầu chân không!
Răng rắc!
Một vết nứt xuất hiện, hạt châu đỏ bị nghiền thành bột dễ như trở bàn tay.
Không gian chỉ hơi dao động, một cái bình ngọc bỗng xuất hiện. Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, nhanh chóng cầm lấy rồi bỏ vào trong vòng tay.
Nhìn thấy Bạch Đông Lâm giết được hung thú còn thu được một lọ bảo đan, mọi người đều bừng tỉnh.
“Mệnh môn của bọn nó chính là những hạt châu đỏ trong cơ thể!”
“Tập trung công kích vào hạt châu đỏ!”
“Con mẹ nó, đồ chó hoang này. Đừng có lôi mấy cái pháp thuật lòe loẹt ra, ánh sáng chói quá, đau cả mắt lão tử, cơ bản là không thể nhìn thấy hạt châu đỏ đâu!”
Ở đây không ai có linh hồn so được với Bạch Đông Lâm, đương nhiên bọn họ sẽ không thể phát hiện mệnh môn của hung thú giữa muôn vàn công kích sặc sỡ. Lúc này chúng tu sĩ mới tỉnh táo lại, cũng bắt đầu thay đổi phương thức công kích.
Sau khi Bạch Đông Lâm giết chết một hung thú thì không hề dừng lại. Bóng dáng hắn biến mất rồi lại nhanh chóng xuất hiện phía trước một hung thú khác. Con hung thú này thế mà học được cách khôn ra, hạt châu đỏ tùy ý di chuyển bên trong thân thể khổng lồ của nó. Bạch Đông Lâm phải đánh chết mấy lần mới nắm được cơ hội. Hắn nắm chặt hạt châu đỏ rồi lập tức nghiền nát nó, thu được một thanh linh kiếm.
Trận chiến ác liệt vẫn tiếp tục.
Hung thú lần lượt bị giết chết, chỉ cần nắm được bí quyết thì dù những hung thú này có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi bị đám đông bao vây công kích.
Kết thúc trận chiến, Bạch Đông Lâm đã tự tay giết chết năm hung thú lấy được năm bảo vật. Số bảo vật còn lại rơi vào tay năm tu sĩ có thực lực rất mạnh.
Cũng chịu thôi, không gian trong bí cảnh bị phong tỏa nên Bạch Đông Lâm không dùng được sát chiêu, nếu không thì toàn bộ bảo vật đã rơi hết vào tay hắn.
Hầu hết ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Bạch Đông Lâm.
Trong mắt bọn họ có vẻ ghen tị nhưng phần nhiều lại là kinh hãi nên không dám có ý nghĩ xấu xa gì. Vị đại lão này thật sự quá mạnh, tay không mà đánh gục tận năm con hung thú lại còn không hề thở gấp lấy một hơi, rõ ràng là còn thừa khá nhiều sức lực.
Đúng lúc này, cuối hành lang bắt đầu xuất hiện một cánh cổng ánh sáng. Mọi người chuẩn bị rời đi thì vẻ mặt của Bạch Đông Lâm lại đột nhiên thay đổi, hắn lấy một hạt châu đen đang khẽ rung động từ trong vòng tay ra. Bạch Đông Lâm ngưng thần cảm ứng sau đó hét lớn, âm thanh truyền khắp đại điện:
“Tất cả đứng lại cho ta!”
Bóng dáng Bạch Đông Lâm lướt qua để lại một cái hố lớn, sau đó lập tức xuất hiện trước cánh cổng ánh sáng.
Trên mặt rất nhiều tu sĩ bị chặn đường đều lộ ra vẻ sững sờ, sắc mặt không ít người đã trở nên rất khó coi. Một nam tử mặc đồ trắng đứng dậy, chắp tay nói:
“Bạch huynh, tại sao huynh lại cản đường chúng ta?”
“Đúng đấy. Bạch đại lão, tuy thực lực của ngươi rất mạnh, khiến chúng ta vô cùng ngưỡng mộ nhưng ngươi cũng đâu thể độc chiếm bí cảnh được, đúng không?”
Lúc này, tên mập Bàng Diêu và tiểu hòa thượng Minh Tịnh cũng đứng dậy nói với mọi người:
“Nói bậy! Bạch huynh là người tốt bụng. Hắn chắc chắn không phải là người như vậy. Chính Bạch huynh đã cứu mạng ta và tiểu hòa thượng Minh Tịnh!”
“A Di Đà Phật, các vị đừng nóng vội. Chúng ta hãy nghe Bạch thí chủ nói thế nào đã trước đã. Bạch thí chủ làm việc này chắc chắn là có nguyên nhân.”
Nhân duyên của Bàng Diêu và tiểu sư phụ Minh Tịnh rất tốt. Lúc hai người họ mở miệng nói chuyện thì đám đông vốn đang xao động đều an tĩnh lại. Tất nhiên nguyên nhân chính là thực lực của Bạch Đông Lâm đủ mạnh!
Nếu không, với tính khí của những thiên tài tinh anh này, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm âm trầm, hạt châu đen nhánh trong lòng bàn tay khẽ rung lên, hắn có được hạt châu này là nhờ dung hợp vòng tay của Huyền Diệp.
Trước kia Bạch Đông Lâm không biết hạt châu này là thứ gì, dùng để làm gì nhưng vừa rồi nó lại đột nhiên chấn động, không hiểu sao khi hắn lấy ra thì lại có một tia sáng đen xoẹt qua hạt châu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận