Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 804: Có gì đó không ổn

Liệt Diễm Thái Thản Vương vả miệng mình mấy cái, thầm nghĩ trong lòng Liệt Diễm ngươi cũng thật ngây thơ, nói chuyện cũng không biết chọn thời điểm. Quả nhiên, là huyết mạch Thái Thản thuần đến không thể thuần hơn nữa.
Trong dòng chảy ánh sáng và bóng tối, thị giác của Bạch Đông Lâm được khôi phục.
Bạch Đông Lâm đi qua thông đạo tối tăm xuống một không gian kì lạ, sương mù xám xịt kéo dài đến cuối tầm mắt hắn.
Lớp sương mù đặc biệt này có khả năng che chắn thần thức.
Đây là một thế giới chỉ có đen, trắng và xám, không một chút màu sắc, khiến người ta bất giác cảm thấy cô đơn, quạnh quẽ.
“Không tồi, dùng nó làm nơi chi mộ truyền thừa cũng không tệ.”
Vẻ ngưỡng mộ lóe lên trong mắt Bạch Đông Lâm, tế bào nghệ thuật vô tận trong cơ thể giúp hắn khám phá ra vẻ đẹp mà người thường không thể nhìn thấy, cho dù là ở một không gian cô quạnh như thế này.
“Nhiệm vụ thử nghiệm này yêu cầu ta khám phá bí mật của Thái Thản nhất tộc cường đại. Bí mật này là gì?”
Bạch Đông Lâm giải trừ Pháp Thiên Tượng Địa, đi về phía trước không có mục đích, suy nghĩ trong lòng hắn rất lộn xộn, khi tiếp xúc với Thái Thản nhất tộc, nếu nói ra một điểm mạnh của họ, phản ứng đầu tiên chính là sức mạnh huyết thống, thứ hai là ý thức chiến đấu mạnh mẽ của họ.
Ngoài ra, không có gì khác nổi bật.
“À, không, thân thể của những kẻ to lớn này khá mạnh mẽ, không thể đánh giá từ góc độ riêng mình. Dù sao, thân thể của ta là trái pháp tắc.”
“Từ góc độ của một người tham gia thí luyện bình thường, nhiệm vụ này hẳn giống như đề bài, bí mật là sức mạnh của thể xác, là ta nghĩ nó phức tạp.”
Sau khi tìm ra, Bạch Đông Lâm không còn quá hi vọng thực lực sẽ tăng thêm trong chuyến đi này, dù sao căn cơ của hắn quá vững chắc, những thứ mà tu sĩ chạy theo như vịt đối với hắn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
“Cũng được, coi như là để hoàn thành nhiệm vụ thử nghiệm đi.”
Ý nghĩ của Bạch Đông Lâm hơi chuyển động, tốc độ đột nhiên tăng vọt, hóa thành một luồng ánh sáng, dựa vào cảm giác phương hướng trong bóng tối, hắn bay đến khu vực trung tâm nơi này, theo thói quen bình thường, những thứ quan trọng thường được đặt ở trung tâm!
Bay một hồi, sương mù trắng xám dần mỏng hơn, mặt đất bằng phẳng bắt đầu từ từ dốc xuống, tạo thành một cái phễu khổng lồ.
“Đây là……”
Lông mày Bạch Đông Lâm khẽ nhíu lại, nhận ra mình đã đến đúng chỗ, ánh sáng rơi xuống, hắn đứng trên mặt đất hơi dốc.
Ầm!
Dưới chân nhẹ nhàng đạp mạnh, tia lửa văng khắp nơi, âm thanh kim loại va chạm với nhau vang lên.
“Quá cứng!”
Bạch Đông Lâm cúi xuống, vươn tay chạm vào mặt đất trắng xám, thứ kim loại không rõ tên này cứng rắn đến lạ thường, trên bề mặt có những đường vân mờ nhạt.
Cấu trúc đường vân phức tạp này lẽ ra thuộc về tộc Thái Thản, nhưng với kiến thức rộng lớn của Bạch Đông Lâm, hắn vẫn có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của những hoa văn thần thánh này.
“Cứng rắn! Vĩnh hằng! Nặng nề!
“Vì sao lại phải tốn nhiều công sức làm cho mặt đất kiên cố như vậy?”
Địa hình cái phễu này rất lớn, diện tích kim loại màu trắng xám bao phủ không thể đoán được, so với những tiểu tỷ tỷ dùng cực hàn băng phách xây phòng ở Băng Tuyết Thánh Cung kia xa hoa không kém chút nào.
Cố nén suy nghĩ của mình, Bạch Đông Lâm bước xuống mặt đất dốc, ở một nơi khác thường như vậy, nơi truyền thừa của Thái Thản nhất tộc hẳn là ở bên dưới.
Khi dần đi sâu vào, phía trước xuất hiện một bóng đen khổng lồ lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, hơi giống hình người.
Đó là thi hài của tổ tiên Thái Thản nhất tộc.
Bạch Đông Lâm đi qua sương mù nhìn kĩ hơn, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên, mặc dù hắn biết không gian này là nơi an nghỉ của các Thái Thản, nhưng cách xử lý hài cốt thô sơ như vậy vẫn khiến hắn khó hiểu.
Dù sao bọn họ cũng là tổ tiên, tuy rằng thân thể to lớn một chút, chế tạo quan tài quý báu có chút lãng phí, nhưng với khả năng của một tu sĩ bình thường, làm một cái đơn giản một chút sẽ không tốn bao nhiêu công sức.
Có phải phong tục của các Thái Thản là phơi xác như thế này không?
“Hả? Có gì đó không ổn!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm ngưng tụ lại, lập tức nhìn bộ hài cốt Thái Thản cao hơn một vạn trượng đang ngồi xếp bằng, làn da nhìn như hoàn hảo không hao tổn gì, nhưng nhìn kỹ là có thể thấy rõ ràng bên dưới đã biến thành màu trắng xám, giống như những thần vật bên trong đã cạn kiệt.
Đánh giá theo chiều cao bộ hài cốt, Thái Thản này chắc chắn là một cường giả cấp bậc thứ chín. Với thể chất cường đại của tộc Thái Thản, sau khi chết vẫn có thể bảo toàn thân thể của mình không bị mục rữa mới đúng.
“Thì ra là thế, khó trách mặt đất ở đây được xây dựng cứng rắn như vậy, hóa ra tổ tiên của tộc Thái Thản đều được chôn cất ở đây!”
Thần thể của cường giả theo thần lực tăng trưởng sẽ trở nên cực kì khủng bố, ví dụ như một giọt máu của Hải Yêu lão tổ nặng hơn một nghìn tỷ tấn, mật độ của nó vượt xa vật chất một tử tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận