Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 465: Duy Độ vô tận mịt mờ

Đan Kiền tin rằng Lưu Đông Xuyên làm như vậy là có lý do của mình. Ông ta tin tưởng Lưu Đông Xuyên. Lưu Đông Xuyên cũng chưa bao giờ khiến Đan Kiền thất vọng.
“Không! Chết tiệt!”
“Tên chết tiệt nào! Các ngươi trốn đi đâu rồi?”
Vùng đất Bản Nguyên của Duy Độ Chi Tâm, Kim Tông lợi dụng Cấm Cố chi lực nhìn trộm khắp nơi, sắc mặt hắn ta thay đổi, không thể nắm giữ tất cả trong tay nữa.
Kịch biến tới quá nhanh, tu sĩ trên mặt đất hầu như biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại lác đác không tới hai, ba vạn người.
Hơn một nghìn tấm bia Tiêm Giác Kim Hồng đứng vững trên mặt đất lại khiến Kim Tông cảm thấy vô cùng chói mắt.
Thấy thành trì màu đen cũng sắp bị đưa vào vòng xoáy màu đỏ tươi, hai mắt Kim Tông trở nên đỏ bừng, oán niệm đen kịt vây quanh thân thể. Hắn ta không kìm nén được ngửa mặt lên trời rống giận.
“A a a! Chết tiệt! Ta muốn tất cả các ngươi phải chết ở nơi này, không ai chạy thoát được!”
“Ong ong ong!”
Kim Tông điên cuồng gào thét, toàn bộ Duy Độ Chi Tâm khẽ run lên, tiếng kêu lớn truyền từ Duy Độ Chi Tâm ra khắp nơi. âm thanh truyền bất quy tắc, chỉ trong thời gian ngắn đã càn quét toàn bộ ‘Tâm’ Cửu Hoàn.
Đây là tiếng nổ lớn truyền từ không gian tới do Duy Độ Chi Tâm rung động kịch liệt, ma sát không gian gây ra.
Trong lúc Duy Độ Chi Tâm rung chuyển, vô số đường vân màu bạc hiện lên trên nền xanh biếc, tự do lên xuống lan tràn một cách điên cuồng. Kim Tông lại thúc giục Duy Độ Chi Tâm một lần nữa.
Tâm đỉnh, đỉnh của Duy Độ Chi Tâm bắt đầu lóng lánh ánh bạc. Trên trời cao như có một mặt trời màu bạc rất lớn mọc ra.
“Đừng có mong trốn thoát!”
Hai mắt Kim Tông đỏ tươi ngoan lệ, ý niệm khẽ động, mặt trời màu bạc đột nhiên to ra. Cột sáng màu bạc khổng lồ vô cùng vô tận chiếu nghiêng xuống. Nó như ngân hà sôi trào, thần uy diệt thế.
Sắc mặt của những tu sĩ trốn rải rác khắp nơi trên mặt đất trở nên tái nhợt và tê liệt ngã xuống, tâm như tro tàn.
Hơn một nghìn tấm bia Tiêm Giác Kim Hồng trở thành điểm hội tụ hỏa lực của cột sáng màu bạc, đặc biệt là vị trí của thành trì màu đen. Gần như một nửa cột sáng hướng tới nơi này.
“Các ngươi còn muốn nghịch chuyển tình thế à? Đáng tiếc là chậm rồi!”
Thứ mà Thần Hồn Vô Vi phải đối mặt đã biến thành bầu trời màu bạc. Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước.
Lúc này, thành trì màu đen khổng lồ đã bị nuốt hoàn toàn vào trong Thế giới thấp duy. Vòng xoáy màu đỏ tươi bị kìm hãm, lập tức trở nên tán loạn, sau đó lại hóa thành thần văn màu đỏ tươi khắc ở mặt ngoài bia Tiêm Giác.
Tay Thần Hồn Vô Vi bấm pháp quyết. Hơn một nghìn tấm bia Tiêm Giác mọc sừng sững trên mặt đất lóe lên ánh sáng kim hồng, sau đó biến thành nhỏ như ngón tay chỉ trong nháy mắt. Vô Vi bước một bước vào trong đó, bia Tiêm Giác hơi chấn động rồi biến mất ngay tại chỗ.
Bia Tiêm Giác Kim Hồng biến đi đâu rồi? Thế giới thấp duy nằm ở trong bia Tiêm Giác, bia Tiêm Giác lại tiến vào trong Thế giới thấp duy. Hai bên thay nhau làm trong và ngoài.
Không phải ở nơi này, cũng chẳng phải ở nơi đó, trong Duy Độ hư ảo vô tận.
Trong Thế giới thấp duy là cảnh bình yên tường hòa, bên ngoài thì trời long đất lở nhưng lại chẳng mảy may ảnh hưởng tới trong này.
Ở trung tâm Thế giới thấp duy, một tế đàn lớn màu đỏ máu đứng sừng sững, trên tế đàn có một bia Tiêm Giác Hoàng Kim. Tất cả đều giống như những gì Bạch Đông Lâm nhìn thấy vào lần đầu tới Thế giới thấp duy.
Vẻ mặt của Vô Vi rất bình tĩnh, hắn khoanh chân ngồi trên mặt tế đàn Huyết Hồng, mắt cụp xuống, nhìn thẳng vào bóng dáng bị giam cầm ở bên trong tế đàn Huyết Hồng. Người này chính là Vân Địch!
Sở dĩ, Vô Vi không mở Thế giới thấp duy ra ngay chính là vì khiến trận đồ mà Thần Hồn Vân Địch khắc xuống được kích hoạt một cách triệt để. Lúc Hắc Vụ Ma Hoàng phủ xuống thông qua hố đen, hắn đã thu cả Vân Địch lẫn trận đồ vào trong Thế giới thấp duy.
Sau đó, Thần Hồn Vô Vi không thu bia Tiêm Giác ngay, không phải vì đợi thành trì màu đen tiến vào bên trong mà là để một con đường cho Thần Hồn của Hắc Vụ Ma Hoàng phủ xuống. Nếu không, đường vào Thế giới thấp duy đóng lại thì Hắc Vụ Ma Hoàng sẽ đi qua trận pháp triệu hóa của Vân Địch. Như vậy sẽ không thể nào vào Thế giới thấp duy được.
Trong tế đàn Huyết Hồng, Vân Địch từ từ mở hai mắt ra, mắt gã ta đen nhánh, quanh người mơ hồ cơ sương mù màu đen bao phủ. Khí thế cả người thay đổi lớn, tản mát ra uy nghiêm của hoàng giả. Hiển nhiên, lúc này thân thể của Vân Địch đã bị Hắc Vụ Ma Hoàng chiếm cứ.
“Hừ! Thành công thì ít, thất bại thì nhiều. Đúng là thứ phế vật!”
Trên mặt Hắc Vụ Ma Hoàng lộ ra vẻ tức giận. Lúc hắn ta phủ xuống, Hắc Vụ Ma Hoàng đã cảm ứng được sự quỷ dị trong thiên địa, bản thân đã rơi vào bẫy của kẻ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận