Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1564: Nhân tộc quyết liệt chia gia sản (2)

“Các vị, không cần khách khí, mời ngồi.”
Tầm mắt mọi người đảo quanh, đại điện bạch ngọc này rỗng tuếch, mặt đất trơn bóng như cảnh, cũng không để ý tiểu tiết quá, xếp bằng tại chỗ giống như Bạch Đông Lâm.
“Ta biết vì sao các ngươi đến, quả thực ba viên thần thạch đều đang ở trong tay ta.”
“Đại nhân...”
Thần tình Atainan kích động, toàn thân đen nhánh như sấm sét không ngừng nhảy nhót, chiến ý trong mắt khó nhịn, hận không thể lấy thần thạch ra ngay lập tức, mở Phá Bích.
“Thời cơ chưa tới.”
Giọng Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng bình tĩnh, lập tức làm mọi người tỉnh lại, tâm tình kích động cũng trở nên bình tĩnh.
“Đại nhân, vì sao? Bằng thực lực của ngài, thêm với đông đảo chúa tể Phá Bích chúng ta, còn cần chờ đợi thời cơ nào?”
Trong mắt Phong Quân hàm chứa vẻ nghi hoặc, theo bọn họ nghĩ, thập cảnh phe mình đã sống tới tận thọ rồi, thời gian sống uổng cũng không thể đề cao thực lực mảy may, còn không bằng rèn sắt khi còn nóng.
“Nguyên nhân có hai điều, thứ nhất, ta còn chưa làm rõ ràng đến tột cùng là con Đoạn Tí kia đang mưu đồ gì trong bóng tối. Thứ hai, liên quan đến việc thăm dò nội tình Mẫu Hà, ta đang tiến hành đến chỗ mấu chốt, còn cần phải chờ thêm một chút thời gian.”
Hai mắt Bạch Đông Lâm hơi khép, thực ra còn có một điểm cuối cùng hắn chưa nói, đó chính là hắn có sắp xếp riêng của mình, cùng với tăng thực lực lên, đều còn chưa đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất.
“Chờ đợi mấy trăm tỷ năm mà cũng trôi qua cả rồi, chúng ta cũng không thiếu mấy vạn năm này, không phải sao?”
Nghe thấy Bạch Đông Lâm nói, nhất thời thần sắc mọi người thả lỏng, thì ra chỉ cần chờ mấy vạn năm, bọn họ còn cho rằng số năm phải chờ lên tới tỷ năm, mấy vạn năm, chỉ là thời gian chớp mắt, quả thực không tính là cái gì.
“Ha ha, Bạch đại nhân, thực ra kéo dài thêm vài tỷ năm cũng không tệ, ngược lại chúng ta đang có đại nhân kéo dài thọ nguyên, mà Đế Tôn bọn họ, nói không chừng sẽ trực tiếp chết già rồi!”
Vạn thánh chi chủ thấp giọng cười xấu xa, dẫn tới Bạch Đông Lâm ngầm trợn trắng mắt, sự việc nào có đơn giản như vậy?
“Suy nghĩ thế thì tốt, sự thật không tốt đẹp như vậy, Đế Tôn bọn họ có quà tặng và gia trì từ Mẫu Hà, thọ nguyên đã không còn là gông xiềng, sống được lâu hơn bất cứ ai, không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
“Ừm, được rồi.”
Vạn thánh chi chủ ngượng ngùng cười, liếc qua mấy người ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, trong lòng thầm mắng, xem ra mình thực sự luyện thể luyện đầu óc hỏng luôn rồi, chắc chắn mấy thằng kia đang cười điên cuồng không ngừng trong lòng đấy nhỉ?
“Tóm lại, trong vài vạn năm, mọi thứ đều sẽ có lời giải đáp.”
Bạch Đông Lâm âm thầm đánh giá thời gian, vài vạn năm, cộng thêm có một số việc cũng cần sử dụng thời gian để gia tốc, đại khái cũng đủ để hắn chuẩn bị kỹ càng hết thảy.
Cơ hội chỉ có một lần, chuẩn bị sẵn sàng trên mọi mặt, tất nhiên sẽ không thể sai được.
"Trước hết cứ để Hắc Thương và Xích Minh cho mấy người quản lý đi, ta cũng chưa thể nắm chắc khoảng cách đến lúc thần thạch phát động là còn bao nhiêu thời gian, tạm thời không thể cất giữ tập trung với nhau được.”
“Tuân lệnh đại nhân!”
Mọi người trịnh trọng gật đầu, sau đó đứng dậy cáo từ, đã nhận được đáp án mình mong muốn, không nên quấy rầy đại nhân làm chính sự nữa mới phải.
Bạch Đông Lâm đưa mắt nhìn mấy người rời khỏi, trong mắt tràn ngập vẻ suy tư, bên ngoài cơ thể nhìn như bình tĩnh, nhưng ở bên trong lại xảy ra những biến cố to lớn như khai thiên tích địa vào từng phút từng giây.
Bên ngoài cơ thể, khu vực không thể thăm dò được, một dòng sông dài khổng lồ uốn lượn đột phá giới hạn không gian, kéo dài đến nơi cực sâu bên ngoài thứ nguyên. Mỗi phút mỗi giây, một luồng năng lượng vô cùng mênh mông tinh thuần được rót vào rất nhiều thế giới Linh Khiếu trong cơ thể.
Dựng Thần Chú Ma đã gần như viên mãn, phân thân thần ma đã đạt tới số lượng kinh khủng là mười vạn, khoảng cách đến khi một nguyên nữa cũng không tốn quá nhiều thời gian.
“Đoạn Tí, rốt cuộc ngươi đã chạy đi đâu?”
"Hơn nữa là, đang mưu đồ điều gì?”
Càn Nguyên đại lục, Tội Vực, Hắc Ngục trong Thất Đại Ngục.
"Nào! Uống đi! Khuông huynh, hôm nay không say không về!"
"Ha ha ha, Trì lão đệ, uống rượu thì ca ca ta chưa sợ ai bao giờ cả, lần đó không phải đệ gục xuống trước sao?"
Trong đại điện đen kịt, bóng người lay động, tiếng hô ồn ào, mùi rượu nồng nặc ngưng kết thành sương, đây là một bữa tiệc đã kéo dài tận mấy năm.
"Chư vị! Cùng uống chén này!"
"Chúc mừng tộc chúng ta chiến thắng toàn tập, vĩnh viễn trừ được giặc ngoài!"
"Nào! Cùng uống chén này!"
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, rượu mạnh mà họ trút xuống đủ để hội tụ thành sông thành hồ.
Chiến tranh với dị tộc vĩnh viễn kết thúc, hai người Khuông Trấn và Trì Nham lại xuất ngũ, lại trở về Hắc Ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận