Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 568: Lệnh bài gỗ

Thí luyện Cực Đạo sẽ dựa theo số lần gõ vang chuông Cực Đạo. Nhiệm vụ thí luyện sẽ chia ra các cấp bậc khó khăn khác nhau. Nhiệm vụ thí luyện sẽ được quyết định trong “hội nghị Cực Đạo” do tầng lớp đứng đầu của thánh tông tổ chức. Hơn nữa sau khi vượt qua sự xét duyệt của lão tổ, sẽ truyền tới vòng tay Cực Đạo.
Che lấp tin tức thân phận của hắn là vì công bằng, tránh lợi dụng quyền riêng để làm việc tư. Hai là để đề phòng thế lực thù địch tiến hành tiêu diệt hắn. Trước giờ, những thiên tài có thể mở ra thí luyện Cực Đạo đều là cái đinh trong mắt của các tộc khác, diệt trừ cho nhanh.
Dù gì, giết một thiên tài vẫn còn chưa trưởng thành đơn giản hơn rất nhiều so với một cường giả sau này.
Thí luyện cũng không phải là muốn để đệ tử đi chịu chết, giống như nguy hiểm kiểu này, thánh tông vẫn sẽ cố hết sức né tránh.
Ngoài ra, những đệ tử mở ra Cực Đạo thí luyện còn có một phần phúc lợi.
Dựa theo số lần gõ vang chuông Cực Đạo, trong vòng chín năm, Bạch Đông Lâm sẽ được mở ra tất cả các quyền hạn tài nguyên tu luyện, mặc sức sử dụng.
Tất nhiên, vẫn cần đến điểm tích lũy như cũ.
Sau khi sử dụng xong thời gian phúc lợi này, người thí luyện nhất định phải rời khỏi thánh tông, đi hoàn thành nhiệm vụ thí luyện.
Trước khi nhiệm vụ được hoàn thành, có thể nói Bạch Đông Lâm không hề liên quan gì đến Cực Đạo thánh tông, không thể mượn bất cứ sức mạnh nào của họ, chỉ có thể dựa vào bản thân.
“Cảm ơn tiền bối!”
Bạch Đông Lâm khẽ chắp tay hành lễ một lần nữa. Sau khi từ biệt, hắn đi xuống cầu thang Tinh Hồng.
Một cánh cửa ánh sáng màu đỏ đã xuất hiện ở nơi ban đầu họ tới.
‘Quác, quác, quác!’
Đúng lúc Bạch Đông Lâm định bước vào cánh cửa ánh sáng, con quạ trắng đang đậu trên vai Hung vỗ cánh, hóa thành một luồng sáng trắng, nháy mắt đã tới trước mặt hắn.
Miệng con quạ khẽ mở, một lốc xoáy màu trắng xuất hiện. Tiếp theo đó nó nhỏ ra một tấm lệnh bài toàn thân đen kịt, dường như được chạm khắc từ gỗ.
Lệnh bài màu đen rơi xuống, Bạch Đông Lâm vội vàng đưa tay đón lấy. Nó rơi vào trong tay lạnh buốt, hơi nặng.
Trong mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:
“Đây là cho ta hả?”
“Quác, quác, quác!”
Con quạ trắng khẽ gật đầu, sau đó vỗ cánh nháy mắt đến trở lại trên vai của Hung.
“Cám ơn Lệ tiền bối!”
Tuy rằng không biết đó là gì, nhưng Bạch Đông Lâm vẫn chắp tay cảm ơn, thu lệnh bài lại, nhấc chân bước vào trong cánh cửa ánh sáng.
“Sư đệ, hình như đệ tặng thứ này cho hắn cũng không được tốt cho lắm?”
“Quác, quác, quác!”
“Cũng phải, bây giờ đệ đã không còn là tu sĩ của thánh tông rồi, thật ra cũng không tính phá vỡ quy củ.”
“Quác, quác!”
“Ha ha, mong là như vậy.”
Thái Thương cốc, Tử Trúc cư.
Bạch Đông Lâm vừa bước ra khỏi cánh cổng ánh sáng, nó lập tức co lại, ngưng tụ, sau đó hóa thành vòng tay màu đỏ sẫm, từ từ rơi xuống.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe sáng, đưa tay nhận lấy, đeo vào cổ tay, chỉ cần hắn còn muốn lăn lộn ở Thánh Tông thì không thể rời khỏi đồ vật này được.
Đồ vật được làm ra từ không gian Chủ Thần khiến người biết rõ chân tướng là hắn càng lo lắng hơn, dù sao thanh danh của cái quang cầu lớn là Chủ Thần kia cũng không được tốt lắm!
Nhưng chuyện Hung nói cũng đúng, nếu không…
Hắn chỉnh lại dòng suy nghĩ, ánh mắt rơi vào trong sân, hai đứa nhóc đều chìm đắm trong tu luyện, không cảm nhận được sự xuất hiện của hắn.
“Tỉnh lại!”
Giọng nói xuyên thẳng vào đầu, trong nháy mắt, hai đứa nhóc đã tỉnh lại, nhìn thấy Bạch Đông Lâm đang đứng trước mặt thì vô cùng vui vẻ.
“Đại ca! Người đã đi đâu vậy? Mọi người lo lắng muốn chết, đi tìm đại ca khắp nơi đấy.”
“Đúng thế, đúng thế, đại ca, người đã bỏ lỡ khảo hạch rồi! Lại phải đợi thêm năm năm nữa, ài, đại ca này, có phải là người cố ý không?”
Cảm nhận được sự quan tâm của hai đứa nhóc, Bạch Đông Lâm cười nói”
“Yên tâm đi, ta tự có tính toán, ta dẫn hai ngươi đến một nơi!”
Bạch Đông Lâm vẫy tay, trong nháy mắt, hai đứa nhóc đã được hắn ôm trong lòng, vươn tay vẽ ra cánh cổng ánh sáng.
Thân hình đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu chỉ một cái, pháp tắc hơi chấn động, một tấm bia đá phá đất chui lên, trên mặt hiện lên mấy hàng chữ.
Hắn hài lòng gật đầu, tránh để người ta tìm đến cửa lại cho rằng hắn mất tích, lần này hắn sẽ biến mất một thời gian khá dài.
Bước vào cánh cổng ánh sáng, Tử Trúc cư lại rơi vào yên tĩnh, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, rừng trúc bên ngoài viện đong đưa trong gió.

Biển pháp tắc Bản Nguyên.
Bạch Đông Lâm dẫn theo hai đứa nhỏ bước ra khỏi cánh cổng ánh sáng, ánh mắt đảo qua, một vòng xoáy có cánh cổng khổng lồ mang theo ánh sáng lung linh sừng sững trước mặt.
Phía trước vòng xoáy có cánh cổng ánh sáng là hai pho tượng dị thú đen kịt, phía sau cánh cổng ánh sáng này chính là biển pháp tắc Bản Nguyên, lúc trước hắn đã đến đây một lần, cho đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi không quên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận