Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 498: Tán bảo đồng tử

Bạch Đông Lâm hé mắt, liếc mọi người một vòng, rồi dừng trên tấm ván gỗ, tùy ý nói: “Chẳng phải trên đó đã viết rất rõ ràng rồi sao? Bán hay không, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của ta.” Mọi người ai nấy giật mình, chẳng lẽ là đang khinh bọn họ không biết chữ đấy à?
Vẻ mặt thư sinh không thay đổi, ông chủ nói không sai, ý trên tấm ván gỗ đương nhiên rất dễ hiểu, số sách hắn ta đã đọc nhiều vô số kể, đương nhiên tư duy nhạy bén hơn những người khác nhiều.
Thư sinh bước lên một bước, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve ống sáo bạch ngọc trên quầy hàng, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thích.
“Ông chủ, ống sáo này bán thế nào?”
Bạch Đông Lâm suy nghĩ một lúc, đứng thẳng dậy, sửa sang lại trường bào, vụ mua bán đầu tiên đương nhiên phải làm cho tốt, làm mẫu cho những người phía sau.
“Không biết đạo hữu đến từ đâu? Theo sư môn ở môn phái nào?”
Thư sinh nhíu mày, đây là buôn bán hay là điều tra hộ khẩu đây? Nhưng mà đúng là hắn vừa nhìn đã thích ống sáo này thật, hơn nữa bản thân mình xuất thân danh môn chính phái, có cái gì mà không dám nói.
“Tại hạ đến từ Văn Vực, sư môn là một trong tám thư viện Nho môn lớn nổi tiếng, Lan Kha thư viện!”
Bạch Đông Lâm gật đầu, từ trên người người này có thể nhìn thấy chính khí hiên ngang thanh thuần, đúng là học sinh Nho môn thật.
Văn Vực là ở bên bờ Nam Hải, khoảng cách cực kỳ xa xôi, đương nhiên có tư cách được một tấm bia Tiêm Giác.
“Ống sáo này có thể bán cho ngươi, trên người ngươi có bao nhiêu linh thạch, linh dịch?”
Vẻ mặt nhóm tu sĩ xung quanh càng thêm quái dị, ngươi bán đồ thì bán đi, báo cái giá chẳng phải là xong rồi sao, làm nhiều thứ hoa hòe loè loẹt như vậy làm chi!
Thư sinh này cũng thành thật, không hề giấu diếm nói: “Trên người tại hạ có ba mươi hai vạn linh thạch thượng phẩm, năm bình linh dịch Huyền cấp trung phẩm.”
Linh dịch và linh thạch đều là đồng tiền mạnh của tu luyện giới, có thể dùng làm tiền.
Tác dụng của linh dịch rất lớn, có thể luyện đan, uống vào để tu luyện hoặc là dùng để bổ sung năng lượng trong lúc chiến đấu,… vân vân.
Linh dịch chia thành bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi cấp lại chia thành bốn phẩm hạ, trung, thượng, cực.
Linh dịch hai cấp Huyền, Hoàng cũng đã có thể thỏa mãn tu sĩ dưới Đại Năng sử dụng, còn linh dịch hai cấp Thiên, Địa thì cực kỳ quý giá, có thể nói là tài nguyên chiến lược.
Bởi vì linh dịch hai cấp này cần thiết cho đại năng trọng sinh sau khi chết, một trong những nguồn năng lượng dùng để tái tạo lại thần thể tốt nhất!
“Nếu ngươi đã là học sinh Nho môn, mà con người ta lại thưởng thức người có trí thức làm công tác văn hoá nhất. Vậy thế này đi, ta ưu đãi cho ngươi, hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, hai bình linh dịch, thế nào?”
Bạch Đông Lâm cũng không có công phu sư tử ngoạm, cái giá này đúng thật là đã hời rồi, pháp bảo do bia Tiêm Giác biến thành, trong đó còn có thêm Thần Hồn Vô Vi, hoàn toàn xứng đáng với cái giá này.
“Được, cảm ơn ông chủ!”
Thư sinh vui vẻ, ném cho Bạch Đông Lâm một cái túi trữ vật, cầm lấy ống sáo bạch ngọc, vuốt ve một lúc rồi đặt lên miệng thổi.
Sáo ngọc run lên, chính khí hiên ngang lẫm liệt lay động, một làn sóng âm màu trắng mắt thường có thể nhìn thấy được hiện lên, trong phút chốc đảo qua cồn cát cao lớn ở phía xa. Trong lúc không hay không biết cồn cát lớn kia bỗng biến mất lúc nào không hay, giống như bị dọn dẹp đi sạch sẽ vậy.
Hít hà!
Đám tu sĩ xung quanh hít một hơi lạnh, ai nấy chấn động, pháp bảo này thật lợi hại! Còn chưa tế luyện mà đã mạnh có thể so với Linh Khí Trung Phẩm. Nếu là sau khi hoàn toàn tế luyện, chẳng phải có thể trực tiếp đạt tới trình độ linh khí Thượng Phẩm hay sao?
Hiệu quả tận mắt nhìn thấy đương nhiên hơn hẳn quảng cáo suông, tu sĩ nào chỉ cần trong túi có chút vốn liếng đều vẻ mặt nóng bỏng chen lên.
“Ông chủ! Ông chủ! Cho ta một cái!”
“Ta cũng vậy!”
“Ta có linh thạch, linh dịch!”
“Con mẹ nó, đừng có xô đẩy, không được chen hàng, có biết xếp hàng không hả?”
Bạch Đông Lâm híp mắt, nở nụ cười hiền từ như người cha già, vỗ tay nói: “Đừng vội đừng vội, từ từ tới.”
“Tiểu cô nương, cô đến từ đâu? Thuộc môn phái gì? Nhà có mấy nhân khẩu? Đã thành thân chưa?”

Một tháng sau, ở nơi sâu trong lòng đất dưới sa mạc.
Một cái động lớn lâm thời được tạo ra, bên trên vách đá bị kim loại hóa khắc chi chít những phù văn không liền mạch.
Bạch Đông Lâm vừa mới quang vinh thu hoạch được danh hiệu ‘Tán bảo đồng tử’, khoanh chân ngồi ở giữa động, vẻ mặt nghiêm túc.
Thời gian một tháng ngắn ngủi hắn đã bán ra mấy trăm thể phân liệt của bia Tiêm Giác, tương lai hầu như một mẻ bắt gọn tu sĩ mấy trăm khu vực khác nhau từ trời Nam đất Bắc.
Trong lòng hắn đã mơ hồ có một bản đồ mạng lưới, mấy trăm điểm sáng lóa mắt bay lơ lửng trên đó vô hình trung hình thành một cái lưới lớn bao phủ xuống Càn Nguyên đại lục khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận