Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1230: Canh giữ Huyết Ngục

"Đằng sau tất cả thắng lợi đều có rất nhiều hy sinh không ai biết, Nhân Tộc chẳng qua là lựa chọn yên lặng liếm láp vết thương mà thôi."
Loại sự kiện lớn như Chúa tể chết trận này chỉ có những nghị viên tối cao như bọn họ mới có thể biết được, chỉ vì không dao động lòng quân. Vô số Nhân Tộc không biết rằng năm vị thần bảo vệ bọn họ đã ra đi mãi mãi.
Thế giới nhìn như bình thản, đằng sau nó là vô số người đi về phía trước, yên lặng trả giá tất cả, yên lặng đi vào cái chết, rực rỡ cô quạnh, cuối cùng chỉ có thể "lập bia" thời gian, trở thành một trong nhiều tên của nó.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Những lời nói khẩn thiết của U Đạo Nhất với một nhóm thiếu niên lần thứ hai vang vọng bên tai, Bạch Đông Lâm chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng càng nhận ra.
[Trung tâm, ta nguyện ý canh giữ luyện ngục Tội Ác, tùy thời có thể đi nhậm chức.]
[Tích.]
[Kính thưa Chúa tể các hạ, tin tức nhậm chức của ngài đã được thông qua, quyền hạn chiến trường đã giao nhận, mời trong vòng mười ngày đi tới luyện ngục Tội Ác nhậm chức.]
“Tiểu Tiểu!”
Vù vù! Một ánh sáng trắng xẹt qua hư không, trong nháy mắt đứng trên đại điện.
“Đại ca, có chuyện gì phân phó?”
Bạch Tiểu Tiểu đứng thẳng tắp, sát khí quanh quẩn quang người, trải qua lăn lộn trên chiến trường, ánh mắt đều sắc bén hơn rất nhiều, làm việc cũng nhiễm tác phong quân nhân, trở nên mạnh mẽ vang dọng.
“Tiểu tiểu, hiện tại ta muốn đi tới luyện ngục Tội Ác nhậm chức. Mặc dù rất nhiều thế lực ở Bạch Thần Giới Vực đã quy thuận, nhưng khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện một vài tên gia hỏa không hiểu chuyện quấy rối. Ta sẽ để lại một cỗ thần hồn ở Phủ Giới Chủ, có chuyện gì thì ngươi cứ giao nhận đi."
"Nếu có vấn đề khó khăn không giải quyết được, ta sẽ trở về xử lý."
"Được rồi đại ca! Ở đây cứ yên tâm giao cho ta đi.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, thống trị một phương giới vực là đãi ngộ cao nhất của phía trên Nhân Tộc, cũng sẽ không bởi vì hắn trở thành Chúa tể mà tiếp tục mở rộng.
Nhưng một Giới Chủ có sức mạnh thống ngự và uy hiếp khẳng định kém xa một Chúa tể. Không lâu sau, danh hào Chúa tể của hắn sẽ vang vọng khắp mọi ngóc ngách. Những thế lực ở Bạch Thần Giới Vực này chỉ cần còn muốn lăn lộn trong Nhân Tộc, cũng sẽ không ngốc đến nỗi đi chọc giận một Chúa tể.
Có Tiểu Tiểu trấn giữ là đủ, loại việc lớn như thu thập tài nguyên này vẫn nên giao cho người mà mình thấy yên tâm để tránh xuất hiện một ít chuyện đánh rắm ăn hối lộ.
"Còn nữa, coi chừng nha đầu điên Tiểu Tử này..."
“Vâng!”
Hai người có chút bất đắc dĩ liếc nhau, hiển nhiên có hơi đau đầu với tiểu tổ tông Tiểu Tử này, cho dù trải qua chiến trường, bản tính của Tiểu Tử vẫn khó thay đổi như cũ.
Dặn dò xong việc, Bạch Đông Lâm đứng dậy bước vào chiều không gian biến mất không thấy đâu, trên thần tọa để lại vô vi nhắm mắt khổ tu.
...
Chiến trường luyện ngục Tội Ác tự nhiên cũng có ký chủ Thiên La tồn tại.
Trải qua mấy năm phát triển, không gian Thiên La không dám nói là đã mở rộng tay chân đến mọi ngóc ngách của Nhân Tộc, nhưng ở bất cứ nơi quan trọng mấu chốt nàu cũng đều có thể nhìn thấy thân ảnh của ký chủ Thiên La túc chủ.
Mức độ phủ sóng của những mạng lưới này đã tạo điều kiện thuận kiện rất nhiều cho việc đi lại của Bạch Đông Lâm, trong nháy mắt đã vượt qua hơn một trăm vạn ức năm ánh sáng, xuất hiện trên chiến trường.
Sau khi trở thành Chúa tể, quyền hạn tăng lên cao nhất, đại trận phong tỏa của chiến tuyến cũng không ngăn cản duy độ của hắn lan tràn, trực tiếp tiến vào bên trong chiến trường.
Bạch Đông Lâm vẫn chưa che dấu hơi thở của mình, hơi lộ ra dị tượng Chúa tể, trong nháy mắt đã có ba ánh mắt rơi xuống, hư không nhộn nhạo, ba hơi thở kinh khủng xuất hiện ở trước mặt Bạch Đông Lâm.
"Tại Hạ Bạch Đông Lâm, mới thăng chức chúa tể Huyết Ngục, gặp qua ba vị đạo hữu, về sau xin chiếu cố nhiều hơn."
Bạch Đông Lâm hơi hơi nâng tay, mở miệng trước, mặt mang theo ý cười nhu hòa, cực kỳ lễ phép.
"Đạo hữu khách khí."
"Đúng vậy, không nghĩ tới đạo hữu tới nhanh như vậy, lúc này chúng ta mới vừa mới nhận được tin tức, ngươi đến, áp lực của chúng ta sẽ nhỏ hơn rất nhiều."
Ba vị Chúa tể đều thở phào nhẹ nhõm, cũng không bởi vì Bạch Đông Lâm là một Thần Ma Cảnh mà có ý khinh thường, bọn họ chính là bị một chuỗi xưng hô Chúa tể kia làm cho khiếp sợ. Nếu như trung tâm chiến võng không phải ngu ngốc, như vậy Bạch Đông Lâm trước mắt này tất có chỗ hơn người.
Bạch Đông Lâm khách khí lễ phép càng làm cho ba người có ấn tượng tốt, loại quái vật tuổi còn trẻ đã trở thành Chúa tể vậy mà không hề có chút kiêu ngạo nào, thực rất hiếm thấy.
“Đạo hữu mới đến, chúng ta sẽ giới thiệu một về luyện ngục Tội Ác với ngươi đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận