Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 361: Nhân uân tử khí

Biển dung nham vốn bao la vô tận đang trên đà cạn kiệt vì thế giới trở nên hoang tàn. Viêm Linh Địa Mạch sở hữu sức mạnh gần như vô hạn, đã tồn tại trong lõi hành tinh từ khi tinh cầu bắt đầu hình thành, nay cũng đã suy yếu vô cùng, sức mạnh không bằng một phần vạn trước đây khiến đám Viêm Linh Địa Mạch nhỏ bé này càng phải thêm cảnh giác.
Một khối tinh thể xích hỏa trôi theo dòng dung nham, bọn chúng đã phát hiện ra khối tinh thể này hơn mười ngày nay, nhưng linh cảm mách bảo bọn chúng không nên vọng động, mặc dù trong lòng vô cùng khao khát được nuốt hết khối tinh thể.
Biểu hiện trực quan nhất cho sự suy yếu của Viêm Linh Địa Mạch đó là kích thước của bọn chúng trở nên nhỏ bé hơn, đến bây giờ cũng chỉ khoảng một trượng, toàn thân thể được bao phủ bởi một đám lửa trong suốt, bên trong đó là một chút Nhân uân tử khí (Khí màu tím sinh ra khi trời đất dung hòa).
Chúng giống như những con cá đang bơi lội xa xa xung quanh tinh thể màu đỏ rực, thân thể trong suốt hoàn toàn trở thành vô hình bên trong biển dung nham màu vàng trắng, chốc chốc lại tan vào trong pháp tắc hỏa, rồi lại rời khỏi tựa như dịch chuyển tức thời liên tục lấp lóe bên trong dung nham.
Đám Viêm Linh Địa Mạch nhỏ bé xảo quyệt này luôn tập trung quan sát tinh thể hơn mười ngày, rốt cục có hai Viêm Linh Địa Mạch không kiềm chế được nữa!
Cực tốc thuận theo pháp tắc hỏa tiếp cận tinh thể màu đỏ rực, nó mở cái miệng ngưng tụ từ ngọn lửa trong suốt ra, cắn một cái. Một viêm linh chạy theo sau cũng ra sức tranh giành.
“He he, đám nhỏ bé này không kiềm chế được nữa rồi sao.”
Bạch Đông Lâm cười thầm, cá đã mắc câu, thu dây được rồi, tuy chỉ có hai con cá nhưng cũng đủ rồi, đám Viêm Linh Địa Mạch này rất xảo quyệt, muốn một lần bắt lấy hết là không thực tế.
Lúc Viêm Linh Địa Mạch đang định cắn vào tinh thể xích hỏa, Bạch Đông Lâm chớp lấy thời cơ kích hoạt trận pháp được che giấu kỹ, những chuỗi xiềng xích từ bên trong tinh thể phóng ra chỉ trong tích tắc bắt lấy hai cái Viêm Linh Địa Mạch gần nhất.
Một làn sóng kỳ lạ phát ra từ sợi xích, thân thể Viêm Linh Địa Mạch ngưng trệ một hồi, pháp tắc hỏa xung quanh biến mất, chặt đứt đường lui của Viêm Linh Địa Mạch.
Trận pháp này cũng chỉ có thể khống chế bọn chúng trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó viêm linh bắt đầu giãy dụa hòng thoát ra, nhưng càng nhiều xiềng xích xuất hiện khóa nó lại, càng giãy càng siết chặt.
Tuy rằng thực lực của những viêm linh này đã không bằng một phần vạn trước kia, nhưng bản chất vẫn vô cùng mạnh, ngọn lửa trong suốt cực kỳ nóng bỏng, năng lượng từ một luồng Nhân uân tử khí nhiều đến mức đáng sợ!
Dần dần dưới sự giãy dụa của Viêm Linh Địa Mạch, xiềng xích Bạch Đông Lâm đặc chế ra cũng dần bị tan chảy, những dòng chữ tinh xảo trên đó bị ngọn lửa thiêu rụi thành hư vô.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm vẫn bình tĩnh, bằng vào thông tin hắn lấy được tại Thư sơn, hắn đã hiểu rõ Viêm Linh Địa Mạch như lòng bàn tay, tất nhiên hắn cũng không chỉ dùng một thủ đoạn.
Tay hắn nhanh chóng kết pháp quyết, vô số chuỗi xích bao phủ dày đặc cả một khu vực hình cầu trong biển dung nham.
Từng ký tự trên xiềng xích phát ra hào quang chói lọi, sau đó dây xích bắt đầu co lại, hai “tên” Viêm Linh Địa Mạch bị vây chặt trong khối cầu dây xích!
ANGGGGGGG!
Viêm Linh Địa Mạch thấy khối cầu càng ngày càng co chặt, mà giãy thoát không thành, rơi vào tình thế sinh tử, nó gào thét phẫn nộ, năng lượng và Nhân uân tử khí trong cơ thế dâng trào mãnh liệt, một cột lửa vô cùng đậm đặc nhưng trong suốt phun ra từ miệng nó!
Xèo xèo!
Những ký tự trên khối cầu từ trong ra ngoài bắt đầu bị thiêu rụi thành hư vô, vô số ký tự mới lại sinh ra bù đắp vào, càng nhiều xiềng xích giống như xúc tu xoắn lại và vặn vẹo, nuốt chửng năng lượng bên trong và dùng nó gia cố trận pháp.
“Cừ thật, không hổ là Viêm Linh Địa Mạch được ngưng tụ từ năng lượng vô tận trong lõi hành tinh, dù suy yếu đến mức độ này vẫn bộc phát năng lượng mạnh mẽ đến vậy!”
“Nhưng tiếc là đã không còn như trước, các ngươi đừng giãy dụa vô ích, năng lượng của các ngươi đều là của ta!”
Ánh mắt hắn nghiêm túc, một bàn tay khổng lồ không có da thịt, chỉ có xương nhô lên từ trong lòng dung nham, trên bàn tay vô số dây xích pháp tắc quấn quanh nó, mỗi nơi nó đi qua, toàn bộ dung nham nóng chảy đều biến mất!
Nghiền nát hư không, pháp tắc cuồn cuộn.
Khối cầu khổng lồ bị hai ngón tay nắm lại vo vo tròn, một sức mạnh khủng bố làm cho người ta sợ hãi bộc phát, khối cầu ngay lập tức bị nghiền nát.
Viêm Linh Địa Mạch bị nhốt bên trong dù là bị nghiền đến biến dạng nhưng vẫn cố giãy dụa.
Bạch Đông Lâm không vội, chỉ cần viêm linh vẫn còn bị trói, không trốn vào trong pháp tắc được là đã triệt để mất cơ hội xoay chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận