Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 165: Ngày tháng nhàn nhã đã kết thúc

Vì vậy, nhiều ngày qua, lão trưởng thôn bảo Cẩu Đản đưa cơm tới cho Bạch Đông Lâm. Hắn không từ chối được nên chỉ đành nhận, trong lòng thì cảm thán thôn dân ở đây quá thuần phác. “Cẩu Đản, vào đi.”
Bạch Đông Nhân nhận lấy hộp thức ăn, gọi Cẩu Đản cùng vào trong. Tiểu viện đơn sơ chỉ có một cái bàn gỗ. Bạch Đông Lâm mở hộp thức ăn ra, đặt thức ăn lên bàn, hương thơm xộc vào mũi.
“Cẩu Đản, chúng ta cùng ăn đi.”
“Không, không cần đâu Bạch đại ca. Đệ đã ăn rồi.”
Đôi mắt to của Cẩu Đản nhìn chằm chằm đồ trên bàn, nuốt nước miếng một cái. Bạch Đông Lâm lắc đầu cười, lấy thêm bát đũa cho cậu bé. Cha của Cẩu Đản chỉ biết một chút võ mèo cào mà thôi, có thể bắt được mấy con mồi? Nhà trưởng thôn có nhiều miệng ăn, e rằng đã đưa hơn nửa thức ăn cho hắn rồi.
Bạch Đông Lâm chỉ ăn vài miếng, thưởng thức mùi vị một chút, đa số thức ăn đều vào bụng Cẩu Đản. Hiếm lắm đứa trẻ mới được ăn một chút đồ ăn mặn. Tuy cậu bé ăn uống rất được nhưng cái dạ dày nho nhỏ sao có thể chứa nhiều đồ ăn như vậy được. Hắn đã lặng lẽ dùng Huyết Nguyên giúp Cẩu Đản tiêu hóa đồ ăn, thuận tiện giúp cậu bé rèn luyện thể cốt một chút.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Đông Lâm chuẩn bị tiễn Cẩu Đản rời đi thì đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên sửng sốt. Xem ra ngày tháng nhàn nhã đã kết thúc rồi. Nhưng nhiều ngày như vậy cũng đủ rồi, tinh thần của Bạch Đông Lâm đã được dưỡng ổn. Vì thế hắn nói với Cẩu Đản rằng: “Cẩu Đản, đệ có muốn học võ không?”
Hai mắt của Cẩu Đản sáng rực lên. Đừng có thấy cậu bé còn nhỏ mà coi thường, Cẩu Đản rất lanh lợi. Nếu không nhà cậu bé có nhiều trẻ con như vậy, sao ông nội lại cố ý bảo Cẩu Đản đi đưa cơm.
Cậu bé đã nhìn ra Bạch đại ca không phải người thường từ lâu, có thể chính là cao thủ võ lâm mà cha vẫn hay nhắc tới. Cẩu Đản kích động gật đầu: “Muốn! Bạch đại ca, Cẩu Đản muốn học võ công. Đợi đệ trở thành cao thủ võ lâm sẽ có thể bắt được nhiều con mồi. Như vậy thì các đệ đệ, muội muội cũng có thể được ăn thịt.”
Hắn khẽ mỉm cười, đây đúng là một tên tiểu tử mộc mạc. Bạch Đông Lâm đưa tay phải ra, ngón trỏ khẽ điểm vào trán Cẩu Đản, mấy môn võ học phàm tục đứng đầu và kiến thức tu luyện cơ bản in vào trong óc Cẩu Đản.
Bạch Đông Lâm còn thuận tiện ngưng tụ một chút Huyết Nguyên để vào trong cơ thể của Cẩu Đản. Năng lượng Huyết Nguyên này đủ để cậu bé trở thành võ lâm cao thủ mà không tiêu hao thân thể. Có những võ học phàm tục này, chỉ cần thôn Tiểu Hoàng không tự tìm đường chết thì có thể sống không lo tới vấn đề cơm ăn áo mặc.
Hắn ném vào hộp đựng thức ăn trăm lượng bạc và nói với Cẩu Đản: “Cẩu Đản, đệ trở về nói với ông nội một tiếng là Bạch mỗ cáo từ.”
Nói xong, hắn bước ra một bước rồi không thấy tăm hơi đâu nữa. Cẩu Đản trợn tròn hai mắt kích động. Hóa ra Bạch đại ca không phải là cao thủ võ lâm mà là thần tiên. Bạch Đông Lâm thi triển thần thông không gian – Chỉ Xích Thiên Nhai càng lúc càng thuần thục, chỉ mấy bước chân đã xuất hiện ở vị trí cách vị trí cũ hàng chục cây số.
Trong một sơn cốc, linh khí trời đất bắt đầu khởi động kịch liệt, hiển nhiên là có tu sĩ đang đánh nhau. Đây cũng là tu sĩ đầu tiên mà hắn gặp ở Táng vực. Nếu bảo hắn ở luôn tại thôn Tiểu Hoàng chỉ vì sự yên tĩnh và chu đáo là chuyện không thể xảy ra. Bạch Đông Lâm còn muốn đi dạo các nơi trong Cổ Giới. Dù không tìm được cơ duyên tạo hóa thì cũng có thể tìm kiếm một chút tài nguyên tu luyện.
Tuy Vạn Niên Ngọc Tủy Nhũ khá tốt nhưng cũng không thể chịu được sức miệng ăn núi lở của hắn. Nhu cầu về tư nguyên tu luyện của Bạch Đông Lâm rất lớn bởi hắn có rất nhiều Linh Khiếu cần uẩn dưỡng, ngẫm lại cũng thấy đau đầu.
Bạch Đông Lâm kiềm chế khí tức, thả thần niệm ra. Chỉ cần tu sĩ có cảnh giới linh hồn không bằng hắn thì sẽ không phát hiện được thần niệm của Bạch Đông Lâm quét qua. Cảnh tượng trong sơn cốc in vào trong óc hắn.
Trong sơn cốc, một người to béo và một tiểu hòa thượng bị mười mấy tu sĩ vây quanh. Một cái chuông vàng úp ngược lấp lánh kim quang đang nhốt hai người trong đó. Thỉnh thoảng các tu sĩ xung quanh lại lấy pháp bảo ra tấn công chuông vàng, nó tạo ra những tiếng nổ lớn, kim quang dập dờn.
Tiểu hòa thượng ngồi xếp bằng, hai tay tạo thành chữ thập, miệng tụng kinh văn. Người to béo thì hai tay nắm chặt một cái pháp bảo hình cái chùy lớn và nhìn các tu sĩ xung quanh với ánh mắt cảnh giác.
“Hừ! Vực Ngoại Thiên Ma còn không mau giơ tay chịu trói, đừng có dựa vào nơi hiểm yếu để kháng cự nữa. Các ngươi không trốn thoát được đâu.”
Hai người trong chuông vàng không để ý tới các tu sĩ đang kêu gào ở bên ngoài, họ cũng chẳng có ý định giơ tay chịu trói. Đám Liên Minh Cổ Giới này cũng chẳng hiền lành gì, người của hai giới tranh đấu với nhau nhiều năm nên cũng chẳng thể thỏa hiệp với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận