Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 843: Chiến trường Thiên Kiêu

Bạch Đông Lâm mang theo Độc Nha Miểu Miểu đi từng bước vượt qua khoảng không, chạy về hướng trung tâm đại lục của thế giới này, trong cảm nhận của hắn, khí tức ánh sáng mặt trời hội tụ bên trong như cùng một dạng với bầu trời đầy sao. Với số lượng lớn tu sĩ trẻ tuổi tụ hợp lại cùng một nơi như vậy, nếu như hắn đoán không sai, chắc chắn là những Thiên Kiêu trên bảng lại làm ra chuyện gì, không nói chuyến này còn có thể gặp được người đứng đầu Tiềm Long bảng.
“Xảy ra chuyện gì!?”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, sau đó dừng lại, đứng trên khoảng không, ngẩng đầu nhìn trời.
Mặt trời to lớn hùng vĩ vốn dĩ đang lơ lửng trên bầu trời, không hiểu tại sao lại tối dần với tốc độ kinh hoàng, giống như bị che đậy bởi một bàn tay lớn, trong vài nhịp thở, mặt trời đã tối đen, Kinh Minh giới theo đó mà chìm vào trong bóng tối.
“Độc Nha, ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Bạch Đông Lâm suy nghĩ một lát, cũng chưa cảm giác được thế giới này thay đổi gì đặc biệt, mặt trời biến mất một cách kỳ lạ, hắn không khỏi rũ mắt xuống, mở miệng hỏi người sống ở đây là Độc Nha Miểu Miểu, nhìn bộ dạng bình tĩnh của nàng ta, hẳn là phải biết chút gì đó.
“Nè! Bổn tiểu thư đã nói bao nhiêu lần rồi? Độc Nha là họ của ta, Miểu Miểu mới là tên của ta! Ngươi không thể gọi ta như vậy!”
Nghe Bạch Đông Lâm vẫn gọi nàng ta là Độc Nha như cũ, Độc Nha Miểu Miểu nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
“Xin lỗi, nam nhân đích thực không nói điệp từ.”
“Được rồi, đừng để ý đến những chi tiết nhỏ này, mau nói cho ta, mặt trời này tại sao lại đột nhiên biến mất, trong đó có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Bạch Đông Lâm hơi nhún vai, vẻ mặt không kiên nhẫn, phụ nữ thật phiền phức, tên cùng lắm chỉ là một danh hiệu, chó mèo có gì khác nhau.
Vẫn là Tiểu Tiểu, Tiểu Tử bọn nó hiểu chuyện hơn, coi tên hắn đặt cho như báu vật, từ trước tới nay chưa bao giờ tỏ ra bất mãn.
“Hừ!”
Độc Nha Miểu Miểu mặt lạnh, trong lòng đã hiểu tên Bạch Đông Lâm này là một tên có thực lực biến thái lại kỳ quái, luôn có một chút suy nghĩ kỳ lạ.
Mà nàng ta lại là một tù binh sống hay chết cũng không tự mình quyết định được, làm sao có tư cách đấu tranh cho nhân quyền, chỉ có thể từ bỏ, vươn bàn tay tinh tế ra nhanh chóng kết động, sau đó liền lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế.
“Không phải là chuyện gì xấu, tính toán thời gian, đây chỉ là hiện tượng tự nhiên khi “chiến trường Thiên Kiêu” mở ra, một lát sau, mặt trời sẽ lại xuất hiện.”
“Chiến trường Thiên Kiêu?”
Lời nói của Bạch Đông Lâm mang theo một chút nghi hoặc, trong Hải Nhãn bí cảnh có thứ này sao? Tại sao từ trước tới nay hắn chưa từng nghe nói qua.
“Không sai! Hải Nhãn bí cảnh mười vạn năm mở ra một lần, nhưng mà chiến trường Thiên Kiêu lại không phải lần nào cũng xuất hiện, ngươi hẳn biết đỉnh sóng thời đại đúng chứ?”
Độc Nha Miểu Miểu khoanh tay trước ngực, miệng cong thành một độ cung, không nghĩ tới tên mạnh đến biến thái này cũng có cái không biết, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ đắc ý.
Hừ! Cùng lắm chỉ là một tên lỗ mãng tứ chi phát triển mà thôi, vẫn là bổn tiểu thư đây tri thức uyên bác.
“Đỉnh sóng thời đại ta đương nhiên biết rõ, giữa hai cái này lại có liên quan gì đến nhau?”
Bạch Đông Lâm nghiêng tai lắng nghe, thế giới này to lớn như thế, có điều không biết là chuyện bình thường, nếu không hiểu, học là được.
“Theo những ghi chép trong sách bí mật của gia tộc Độc Nha ta, chiến trường Thiên Kiêu chưa rõ lai lịch, chỉ xuất hiện những năm sau đỉnh sóng thời đại, nói cách khác đây là lần đầu tiên chiến trường Thiên Kiêu xuất hiện trong thời đại của chúng ta!”
“Nếu không ngươi nghĩ tại sao hai người đứng đầu Tiềm Long Sồ Hoàng bảng tại sao lại chọn khiêu chiến trong Hải Nhãn bí cảnh? Ta nghĩ hai người họ cũng biết một số bí mật, hàng trăm vạn tu sĩ đến quan chiến hôm nay, biết được bí mật này không nhiều, phần lớn là đến xem náo nhiệt mà thôi.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, xem ra phải có chỗ lợi gì đó bên trong chiến trường Thiên Kiêu này, nếu không sẽ không dẫn đến người đứng đầu bảng, lại còn phô trương mà đến Hải Nhãn bí cảnh quyết đấu như thế, hiện tại mọi thứ đều đã rõ.
“Mau xem! Bắt đầu rồi!”
Theo hướng ngón tay của Độc Nha Miểu Miểu, Bạch Đông Lâm ngước mắt nhìn, tại vị trí mà mặt trời biến mất, vòng sáng hiện ra từ trong bóng tối vô tận, hơi hơi chuyển động, ánh sáng thánh khiết rơi.
Vòng sáng rơi vào không trung, kéo theo một đuôi tia sáng, rơi thẳng về phía trung tâm đại lục.
Con mắt đen nhánh của Bạch Đông Lâm co rút lại, Bạch Thần quang vô tận óng ánh tràn ngập đôi mắt, tầm mắt nhìn xuyên qua ánh sáng chói lóa bao phủ vòng sáng, thấy được hình ảnh một khăn lau đầy chữ Rune kỳ diệu.
“Thứ này, có vẻ giống một vòng tròn la bàn?”
“La bàn cái gì? Rõ ràng là một vầng trăng sáng!”
Ánh mắt Độc Nha Miểu Miểu lóe lên, tầm mắt một mực dõi theo đuôi sáng, cho đến khi nó rơi xuống đại địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận