Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1216: Mượn đao dùng một chút

“Mọi người đều nói ăn linh tinh là không được đâu...”
Suy nghĩ Bạch Đông Lâm vừa động, việc đầu tiên làm sau khi sống lại là phát ra một luồng linh hồn chi quang, tiêu diệt hoàn toàn ánh mắt đỏ tươi của Linh Nô.
“Giết!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lạnh lùng, hắn lại tự diệt. Lần này chờ đợi lúc lâu, sau khi hắn xác nhận không có dị thường nào, hắn mới yên tâm sống lại.
Người phá tường đã thoát khỏi sự giám sát của Mẫu Hà. Ngoài lúc hoàn thành lột xác thoát khỏi chân linh, sẽ thu hút sự chú ý của Mẫu Hà, chỉ cần sống qua một kiếp này, sẽ là trời cao biển rộng mặc chim bay.
Sở dĩ hắn muốn thanh trừ hoàn toàn Linh Nô, là bởi vì ở nơi có Linh Nô, ánh mắt của Mẫu Hà cũng có thể chú ý đến.
Hắn cố ý bảo vệ một ít Linh Nô, là sau khi bị sinh hồn chi quang trấn áp, cất giữ trong không gian Cơ Lộ Bá, nơi đó không nằm dưới sự quan sát của Mẫu Hà.
“Mặc dù phương pháp mượn đao giết người này dễ dùng, nhưng có thể thu hút tới ánh mắt của Mẫu Hà bất cứ lúc nào, vẫn nên cẩn thận hơn là tốt nhất.”
Bạch Đông Lâm giơ tay lên cất kỹ Cơ Lộ Bá, trong mắt hiện lên ý cười. Phương pháp này cũng chỉ có hắn bất tử bất diệt mới dám sử dụng, cho dù là cường giả như Hi Lý Phượng, cũng không muốn gây xích mích với thần kinh Mẫu Hà.
Sau khi chết hắn có thể lẩn tránh mọi thứ, cho dù là Mẫu Hà cũng không thể làm gì hắn, thậm chí cũng không thể quan sát được hắn.
“Ha ha, lần này thật sự giàu to rồi, một tổ thi hoàn chỉnh. Đây chính là chiến lợi phẩm thuộc về ta, vậy ta sẽ không khách sáo mà nhận lấy!”
“Hỗn Độn - Vô Hạn Đại Thôn Phệ!”
Một điểm sáng hỗn độn đột nhiên nổ tung trong ngực, vòng xoáy hỗn độn lại hiện lên, điên cuồng lan ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ thi thể khổng lồ của Ba Phất Mễ Đặc.
Mặc dù mỗi một hạt Bản Nguyên của cường giả cảnh giới thứ mười đều ẩn chứa năng lượng khổng lồ, khối lượng rất nặng. Thế nhưng hạt Bản Nguyên mất đi sự kiểm soát giống như một vụn cát, không thể chống đỡ lại sự cắn nuốt của vòng xoáy hỗn độn.
Dưới sự cắn nuốt của vòng xoáy hỗn độn, thi thể Ba Phất Mễ Đặc bắt đầu tán loạn, hóa thành một dòng sông xanh mướt do hạt Bản Nguyên hình thành, bị nuốt vào vòng xoáy, tập trung ở trong ám giới.
Một lúc sau, thi thể Ba Phất Mễ Đặc đã biến mất, mà trong ám giới xuất hiện một mặt trời màu xanh lấp lánh, đường kính khoảng hàng chục triệu cây số.
“Chỉ dựa vào năng lượng ẩn chứa, thì đây là lần thu hoạch lớn nhất từ trước đến nay!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên sự vui mừng. Bản chất của cường giả cảnh giới thứ mười rất cao, trong mỗi một phân tử đều chứa Hỗn Nguyên chi lực của quy tắc Bản Nguyên, cắn nuốt sẽ khó khăn hơn, nhưng lợi ích rất lớn.
Quan trọng nhất là cái chết của Ba Phất Mễ Đặc quá dứt khoát, thi thể gần như còn nguyên vẹn!
Đây là tình huống hiếm gặp, giống như trận chiến của Chư Thần Hoàng Hôn. Những cường giả cảnh giới thứ mười bị giết chết, đều bị mài mòn hạt Bản Nguyên mới có thể đánh chết hắn ta. Thi thể còn sót lại chỉ là mất đi vật tàn dư Bản Nguyên, giá trị giữa hai bên không thể so sánh.
“Đây có phải là cổ khí của Ba Phất Mễ Đặc không?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên một sự khác thường, hắn lật bàn tay lên, trong tay hiện lên một tia sáng xanh chói mắt, hình dáng rất đặc biệt.
“Một cái nón xanh!?”
Lông mày Bạch Đông Lâm khẽ nhíu lại, bàn tay dùng sức nhéo nhéo, như thể đó là một đống keo mềm mại.
Ý niệm đắm chìm trong ánh sáng xanh, một nhận thức hiện lên trong lòng, vô số ký tự màu xanh huyền ảo di chuyển bất định.
“Hóa ra là thứ này...”
Bạch Đông Lâm nhìn nón xanh, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.
Ánh sáng màu xanh lấp lánh giống như bao hàm tất cả chân lý.
Một kiện cổ khí quái dị này đã phá vỡ nhận thức của Bạch Đông Lâm, vừa mới đổi chủ vậy mà không có sự bài xích nào, không chỉ để hắn tùy ý nhìn trộm mà trong đó còn ghi chép một môn công pháp.
Công pháp này truyền thừa căn bản không chọn người, tranh nhau chen lấn, chủ động tiến vào trong đầu Bạch Đông Lâm.
Căn cứ theo ghi chép, đạo mà Nhân Tộc tu hành chính là lấy được từ cổ khí, nhưng Bạch Đông Lâm tiếp xúc với cổ khí cũng không có truyền thừa gì. Thế giới Duy Độ không giống nhau, "Bát bộ" được ghi lại trên Chiến Bia làm vật mang thể, không liên quan đến cổ khí bản thể của "Thế giới Duy Độ".
Về phần tấm bia đá đen kịt, có lẽ cũng không phải cổ khí.
Xem qua truyền thừa hiện lên trong đầu một chút, vẻ mặt Bạch Đông Lâm càng thêm kỳ lạ.
"Sách quý tối cao – "Chung Cực Toái Mộng Đao"!
"Có thể đi thẳng đến bên kia bên kia của Vĩnh Hằng Cảnh? Cảnh giới này nghe còn lợi hại hơn Chân Ngã Duy Nhất Cảnh, chẳng lẽ còn cao hơn tầng thứ mười hai một tầng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận